Trò Chơi Suy Diễn

Chương 596: Tang Lễ (12) - Xen lẫn (2)

“Vậy, chắc cậu cũng đã biết cửa ở đâu rồi đúng không?” Triệu Nho Nho không kỳ vọng gì nhiều, cô ấy chỉ hỏi cho vui. Biết đâu Dư Hạnh thực sự có thể trâu bò đến mức giải quyết nhiệm vụ ngay khi ngồi ở bàn đá thì sao.



Dư Hạnh không trả lời thẳng, hắn chỉ nói: “Tôi sẽ nói về những việc chúng ta cần làm tiếp theo.”



Hai đồng đội lập tức nghiêm túc.



Dư Hạnh: “Chúng ta phải đi tìm cánh cửa, trong quá trình đó chắc chắn sẽ phải đối mặt sự tấn công điên cuồng của người mặc áo trắng. Sau đó, chúng ta phải nắm bắt cơ hội để vào cửa và hoàn thành nhiệm vụ.”



Nghe thì có vẻ đơn giản... Cái gì chứt! Triệu Nho Nho không biểu cảm: “Đó là kết quả, còn quá trình thì sao?”



“Vị trí của cánh cửa, cách né tránh các cuộc tấn công, hoặc có cần chìa khóa để mở cửa không... Tất cả các bước đó đi đâu rồi? Cậu lượt bớt quá trình tỉnh vi ghê đấy!”



Dư Hạnh nhìn cô ấy như thể rất ngạc nhiên, hắn tự tin nói: “Tôi chưa từng thăm dò âm trạch, làm sao tôi biết được quá trình? Quá trình đó nên được hai người đã nhận được nhiều manh mối từ tôi, nói cho tôi biết mới phải.”



Triệu Nhất Tửu: “...”



Triệu Nho Nho: wdnmd.



Khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Dư Hạnh đã bị chọc cười thành công, hắn cười nhạo: “Cười chết với hai người, tôi có một giả thuyết, đi theo tôi.”



Có lẽ, yếu tố cần thiết nhất khi làm đồng đội của Dư Hạnh là phải có một trái tim không bình thản sau khi bị đùa giỡn.



Đau khổ vẫn phải vui vẻ.



“Hu hu hưu...”



Tiếng khóc đau buồn càng lúc càng giống như tiếng quỷ khóc trong đêm tối, gợi lên sự hoang lạnh và u ám, phù hợp với không khí của linh đường màu đen đầy những người mặc áo trắng.



Vải trắng kéo lê trên mặt đất, tất cả những người trong phòng đầu cúi người, chiếc mũ rộng trắng che khuất đầu và mặt, trông giống như những sinh vật dị dạng với xương sống lồi ra ngoài. Trong tất cả các phòng khác, những người mặc áo trắng đều đứng. Chỉ có ở đây, trước mười mấy cỗ quan tài, chúng mới quỳ gối, run rẩy và khóc lóc không ngừng.



Các quan tài yên lặng đặt trên mặt đất, một số đã bị mốc.



Tuy không có nguồn phát ra âm thanh, nhưng tiếng kèn xô na xung quanh vần vang lên liên tục như tiếng khóc tang.



Khi đám tang diễn ra, đúng là phải thổi kèn xô na. Khi tiếng kèn vang lên, người vào quan tài, tiên vàng và giấy bạc được dâng lên, đội ngũ đưa tang rầm rộ. Cuối cùng mọi thứ lắng xuống, người chết được an nghỉ dưới lòng đất, trên mặt đất thiếu một người có thể di chuyển, dưới lòng đất lại nhiều thêm một linh hồn mục nát.



Nhưng trong căn phòng này, những người nằm trong quan tài dường như không được yên nghỉ. Một số quan tài có những vết xước rất sâu, một số thì bị biến dạng, bên trong phát ra tiếng đục đẽo đầu đặn, như thể có ai đó đang không biết mệt mỏi dùng búa gõ liên tục vào thành quan tài.



Một số quan tài ướt đẫm nước, nước chảy từ đáy quan tài, lan ra xa, làm ướt đầu gối của những người đang quỳ lạy.



Còn vài chiếc quan tài khác thì phủ đầy dấu tay đỏ và những vết cào xước dày đặc. Những người mặc áo trắng như không nhìn thấy, đứng yên như những bức tượng, chỉ biết khóc mà không nhúc nhích.



Cửa phòng mở rồi đóng lại, một người mặc áo trắng lững thững bước vào như một linh hồn lang thang rồi đi từ đầu này đến đầu kia của căn phòng. Khi những người áo trắng khác ngẩng đầu nhìn hắn ta, hắn ta chen vào đám đông và quỳ xuống trước một chiếc quan tài.



Hắn ta cũng như những kẻ khác, phát ra tiếng nức nở, lưng cong lên, nhanh chóng trở thành một phần của đội khóc tang.



Những người mặc áo trắng xung quanh hắn ta quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn ta từ khoảng cách chưa đầy hai mươi cm. Rất lâu sau, khi thấy hắn ta cúi đâu không nói, chỉ phát ra những tiếng khóc nhỏ, cuối cùng chúng cũng quay lại chỗ của mình. Mọi thứ dường như lại trở về trạng thái tính lặng.



Ba phút sau, cửa lại mở ra rồi đóng lại lần nữa.



Triệu Nho Nho xõa tóc, màu môi nhạt, trông có vẻ mệt mỏi.



Cô ấy quấn một mảnh vải trắng lấy được từ một phòng không có người mặc áo trắng trên đầu, thoáng nhìn trông chăng khác gì chiếc mũ rộng của những người mặc áo trắng khác.



Tâm trí nhớ lại hình dáng của những người mặc áo trắng khi chúng đi lại, với dáng vẻ cứng nhắc và chán nản, cô ấy bước từng bước vào đám đông của những người mặc áo trắng đang tụ tập.



Cùng lúc đó, cô ấy cũng nhìn thấy sự bài trí trong căn phòng ở khoảng cách gần. Số lượng quan tài nhiều hơn cô ấy tưởng tượng, nhưng hình như số di ảnh tương ứng với quan tài phía dưới lại chỉ có năm bức.



Năm bức di ảnh được treo trên bức tường chính giữa của căn phòng, đối diện với các quan tài bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận