Trò Chơi Suy Diễn

Chương 748: Ước Nguyện Xưa (15) - Lụa đỏ (4)

Quả thật là nơi lý tưởng cho quỷ quái, cho dù ở góc nào cũng có khả năng tùy thời xuất hiện một bóng ma, rất khó phòng bị.



Dư Hạnh nhướng mày, vươn tay ra phía trước, những dải tơ lụa màu đỏ phất qua trước mặt hắn.



Mềm mại, bóng loáng, vừa nhìn đã biết là tơ lụa loại tốt nhất, thế nhưng giờ lại được dùng để trang trí cho một buổi minh hôn, từ đó có thể thấy được Phương phủ giàu có cỡ nào.



“So với Dư gia trước kia thì chỉ kém một chút thôi…” Nhắc đến chuyện này trong lòng Dư Hạnh đã không còn sự dao động như trước nữa, hắn vô cùng khách quan so sánh ở trong lòng rồi rút ra kết luận.



Đại sư này so với Linh Nhân ở thế giới hiện thực thì yếu hơn rất nhiều.



Cho dù là mặt nào thì Dư gia đều hơn xa những nhà khác, cho dù là tiền tài hay quyền lực, sự cởi mở và cải cách, cũng như khả năng kinh doanh của gia chủ, nhà họ Dư chắc chắn phát triển hơn những nhà khác rất nhiều.



Điều duy nhất không giống là niên đại của hắn muộn hơn so với bối cảnh trung đại trong ải này, Dư gia là một gia tộc có lịch sử lâu đời, nhưng lúc hắn có ký ức Dư gia đã bắt đầu thuận theo thời đại tiến hành cách tân.



So với đại sư thì Linh Nhân tốn ít thời gian hơn nhưng đã có thể hủy diệt toàn bộ Dư gia.



Còn đại sư âm thầm làm việc nhiều năm chỉ vì một nghi thức, hơn nữa hơn một nửa đã thất bại.



Chỉ một chữ thôi, đồ ăn!



Dư Hạnh đến gần trận lụa đỏ kia, tơ lụa bị gió thổi bay phấp phới, cảm giác mềm mại lướt qua da thịt hắn, khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.



Toàn bộ chỗ tơ lụa đều chuyển động, ngược lại che dấu đi bước chân của Dư Hạnh, hắn nghiêng tai lắng nghe, miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng kèn xô na đứt quãng cùng với một loại âm thanh khác.



Đó là giọng của ai đó, ai đó đang nói chuyện.



So sánh với những sân việc trước đó thì sân viện thứ năm này khác biệt hơn nhiều, vách ngăn giữa các phòng bị dỡ bỏ, các phòng được đả thông với nhau, biến không gian bên trong thành một lễ đường hôn lễ… Vô cùng lớn.



Cửa được đóng lại, đèn lồng màu đỏ treo cao trên mái hiên, sắc trời càng ngày



càng tối, đèn lồng cũng càng ngày càng sáng.



Dư Hạnh không sốt ruột tiến lên, hắn chậm rãi đi về phía căn phòng, thuận tiện nhìn xuyên qua khe hở giữa những dải lụa ngóng nhìn không trung trong chốc lát.



Đèn lồng phát ra ánh sáng đỏ hắt lên những tấm lụa đỏ, khiến toàn bộ sân viện thứ năm này nhuốm một màu cực kỳ ảm đạm, thậm chí bầu trời đen kịt cũng bị nhiễm lên một màu đỏ sậm.



Cơn gió lướt qua, bầu không khí trong viện bắt đầu trở nên càng ngày càng quỷ dị một cách cực đoan, nhiệt độ không khí dần dần giản xuống, cái lạnh lướt qua da thịt ngấm vào tận xương, khiến người ta nổi da gà từng cơn.



Dư Hạnh bĩu môi, hai tay đút vào trong túi áo, lấy tư thái đi bộ nhàn nhã tiến vào, đi vào trung tâm của những dải lụa đỏ kia.



Hắn có thể cảm nhận được, lụa đỏ đong đưa khác với hướng gió, mà lấy một góc độ phối hợp không được tốt cho lắm vọt về phía hắn.



Mới đầu dường như nó đang thử, lụa đỏ lướt qua mặt hắn với cổ chân, sau đó càng ngày càng lớn mật bắt đầu cuốn lấy tay hắn, không biết muốn biểu đạt cái gì.



Có chút không nỡ rời xa, rồi lại bao vây hắn với một tia sát ý.



Dư Hạnh dựng thẳng ngón tay lên đặt trước môi, nhẹ giọng nói: “Hừm… Là Tuyết Nhi sao?”



Lụa đỏ lay động kịch liệt hơn trước đó, sát ý từ mờ mịt trở nên lộ liễu.



Trong nháy mắt Dư Hạnh đã hiểu rõ, hắn khẽ cười một tiếng: “Tuyết Nhi, nàng không nhìn nhầm, ta chưa chết, mấy ngày nay ta vẫn luôn trong trạng thái chạy trốn khỏi sự truy giết của đại sư, còn tốn hết tâm sức để điều tra chân tướng sự việc. Rất xin lỗi, là do ta quá ngu ngốc, mới khiến đại sư thành công.”



“Là do ta quá vô dụng, không thể cứu được nàng và Lương ma ma.”



“Ta đến rồi, ta đến báo thù cho nàng, Tuyết Nhi.”



Từng câu từng chữ được nói ra hắn có thể cảm nhận được sát ý rút đi từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại cảm xúc bi thương và khổ sở, bồi hồi trên những dải lụa đỏ.



Lúc này trên sóng bình luận xuất hiện nhiều nhất chính là câu.



“Tên này chó thật!”



( cầu phiếu bạo chương ạ 10NP = 10 chương , 100NP= 100 chương )Chương 748: Ước Nguyện Xưa (15) - Lụa đỏ (4)



Quả thật là nơi lý tưởng cho quỷ quái, cho dù ở góc nào cũng có khả năng tùy thời xuất hiện một bóng ma, rất khó phòng bị.



Dư Hạnh nhướng mày, vươn tay ra phía trước, những dải tơ lụa màu đỏ phất qua trước mặt hắn.



Mềm mại, bóng loáng, vừa nhìn đã biết là tơ lụa loại tốt nhất, thế nhưng giờ lại được dùng để trang trí cho một buổi minh hôn, từ đó có thể thấy được Phương phủ giàu có cỡ nào.



“So với Dư gia trước kia thì chỉ kém một chút thôi…” Nhắc đến chuyện này trong lòng Dư Hạnh đã không còn sự dao động như trước nữa, hắn vô cùng khách quan so sánh ở trong lòng rồi rút ra kết luận.



Đại sư này so với Linh Nhân ở thế giới hiện thực thì yếu hơn rất nhiều.



Cho dù là mặt nào thì Dư gia đều hơn xa những nhà khác, cho dù là tiền tài hay quyền lực, sự cởi mở và cải cách, cũng như khả năng kinh doanh của gia chủ, nhà họ Dư chắc chắn phát triển hơn những nhà khác rất nhiều.



Điều duy nhất không giống là niên đại của hắn muộn hơn so với bối cảnh trung đại trong ải này, Dư gia là một gia tộc có lịch sử lâu đời, nhưng lúc hắn có ký ức Dư gia đã bắt đầu thuận theo thời đại tiến hành cách tân.



So với đại sư thì Linh Nhân tốn ít thời gian hơn nhưng đã có thể hủy diệt toàn bộ Dư gia.



Còn đại sư âm thầm làm việc nhiều năm chỉ vì một nghi thức, hơn nữa hơn một nửa đã thất bại.



Chỉ một chữ thôi, đồ ăn!



Dư Hạnh đến gần trận lụa đỏ kia, tơ lụa bị gió thổi bay phấp phới, cảm giác mềm mại lướt qua da thịt hắn, khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.



Toàn bộ chỗ tơ lụa đều chuyển động, ngược lại che dấu đi bước chân của Dư Hạnh, hắn nghiêng tai lắng nghe, miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng kèn xô na đứt quãng cùng với một loại âm thanh khác.



Đó là giọng của ai đó, ai đó đang nói chuyện.



So sánh với những sân việc trước đó thì sân viện thứ năm này khác biệt hơn nhiều, vách ngăn giữa các phòng bị dỡ bỏ, các phòng được đả thông với nhau, biến không gian bên trong thành một lễ đường hôn lễ… Vô cùng lớn.



Cửa được đóng lại, đèn lồng màu đỏ treo cao trên mái hiên, sắc trời càng ngày



càng tối, đèn lồng cũng càng ngày càng sáng.



Dư Hạnh không sốt ruột tiến lên, hắn chậm rãi đi về phía căn phòng, thuận tiện nhìn xuyên qua khe hở giữa những dải lụa ngóng nhìn không trung trong chốc lát.



Đèn lồng phát ra ánh sáng đỏ hắt lên những tấm lụa đỏ, khiến toàn bộ sân viện thứ năm này nhuốm một màu cực kỳ ảm đạm, thậm chí bầu trời đen kịt cũng bị nhiễm lên một màu đỏ sậm.



Cơn gió lướt qua, bầu không khí trong viện bắt đầu trở nên càng ngày càng quỷ dị một cách cực đoan, nhiệt độ không khí dần dần giản xuống, cái lạnh lướt qua da thịt ngấm vào tận xương, khiến người ta nổi da gà từng cơn.



Dư Hạnh bĩu môi, hai tay đút vào trong túi áo, lấy tư thái đi bộ nhàn nhã tiến vào, đi vào trung tâm của những dải lụa đỏ kia.



Hắn có thể cảm nhận được, lụa đỏ đong đưa khác với hướng gió, mà lấy một góc độ phối hợp không được tốt cho lắm vọt về phía hắn.



Mới đầu dường như nó đang thử, lụa đỏ lướt qua mặt hắn với cổ chân, sau đó càng ngày càng lớn mật bắt đầu cuốn lấy tay hắn, không biết muốn biểu đạt cái gì.



Có chút không nỡ rời xa, rồi lại bao vây hắn với một tia sát ý.



Dư Hạnh dựng thẳng ngón tay lên đặt trước môi, nhẹ giọng nói: “Hừm… Là Tuyết Nhi sao?”



Lụa đỏ lay động kịch liệt hơn trước đó, sát ý từ mờ mịt trở nên lộ liễu.



Trong nháy mắt Dư Hạnh đã hiểu rõ, hắn khẽ cười một tiếng: “Tuyết Nhi, nàng không nhìn nhầm, ta chưa chết, mấy ngày nay ta vẫn luôn trong trạng thái chạy trốn khỏi sự truy giết của đại sư, còn tốn hết tâm sức để điều tra chân tướng sự việc. Rất xin lỗi, là do ta quá ngu ngốc, mới khiến đại sư thành công.”



“Là do ta quá vô dụng, không thể cứu được nàng và Lương ma ma.”



“Ta đến rồi, ta đến báo thù cho nàng, Tuyết Nhi.”



Từng câu từng chữ được nói ra hắn có thể cảm nhận được sát ý rút đi từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại cảm xúc bi thương và khổ sở, bồi hồi trên những dải lụa đỏ.



Lúc này trên sóng bình luận xuất hiện nhiều nhất chính là câu.



“Tên này chó thật!”



( cầu phiếu bạo chương ạ 10KP = 10 chương , 100KP= 100 chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận