Trò Chơi Suy Diễn

Chương 397: Địa ngục của Alice - Bữa tối (...

Tăng Lai im lặng: “Vậy sau khi trải nghiệm xong tôi sẽ cho phản hồi.”



Hắn ta giận dữ quay người bỏ đi, hướng về phía cầu thang đầu tiên bên trái.



Sau khi hắn ta rời đi, quản gia trở lại với trạng thái làm việc vô cảm, nhìn Dư Hạnh: "Vị du khách này còn có chuyện gì nữa không? Nếu cơ sở vật chất trong phòng bị hư hỏng hoặc bạn bị thương thì có thể đến tìm tôi."



Dư Hạnh đứng thẳng dậy rời khỏi chiếc đồng hồ vàng, vẫy tay và mỉm cười cho có lệ: "Tạm thời không có, bạn hãy làm việc tốt nhé."



Nói xong, hắn theo Tăng Lai rời đi.



Cầu thang bên trái không dài và uốn lượn hướng lên trên. Sau khi Dư Hạnh đi lên, hắn nhìn thấy Tăng Lai đang đợi mình ở cầu thang tầng hai. “Kết luận thế nào?” Hắn bước tới, thản nhiên hỏi.



Tăng Lai vẫn giữ thái độ như trước, nói: “Không sao đâu. Ít nhất chúng ta biết rằng nhân viên nếu cảm thấy khó chịu có thể tấn công chúng ta. Hơn nữa, thời gian và việc ăn uống đều được quản lý chặt chẽ nhất định phải có nguyên nhân nào đó, sau này chúng ta nhất định phải chú ý.”



Dư Hạnh nói thêm: "Ừm, hướng dẫn viên du lịch nói rằng Alice vào ban đêm sẽ đeo chuông, cũng là một dạng quỷ vật trong lâu đài cổ. Để xem sau này thái độ của Alice đối với chúng ta lúc bình thường như thế nào. Nếu phản ứng có thể theo dõi được, điều đó có nghĩa là màn suy diễn này phải có cốt truyện chứ không chỉ là nội dung trò chơi được quy định ở bề ngoài.”



"Đúng vậy!" Tăng Lai càng ngày càng hài lòng với Dư Hạnh, suy nghĩ logic này ít nhất chứng tỏ Dư Hạnh có thực lực, không phải đi theo người khác dẫn dắt mà được thăng cấp.



Trước đây, hắn ta chỉ nghe Nhậm Nghĩa nhắc đến Hạnh. Vì Hạnh rõ ràng không phải người thuộc tuyến Chính đạo nên không thể vào được Công hội của họ nên hắn ta không để ý đến Hạnh. Chỉ đến bây giờ hắn ta mới cảm thấy đánh giá của Nhậm Nghĩa cũng không phải là phóng đại.



Không gian trên tầng hai nhìn chung tương đối trống, chủ yếu là các phòng chức năng như phòng tắm, phòng tập thể dục, phòng tiện ích, phòng điều khiển điện... Những căn phòng này xếp chồng lên nhau trong cùng một hành lang, có vẻ hơi bất thường. Hai người mở vài cánh cửa rồi rút lui, xuyên qua sảnh chính đi lên thêm hai bậc thang để kiểm tra. Cầu thang thứ ba dẫn lên tầng bốn, thẳng lên đó là một thư viện rộng lớn với rất nhiều sách. Dư Hạnh chắc chắn rằng trong đó nhất định ẩn giấu một số thông tin quan trọng, nhưng tạm thời không nằm trong phạm vi khám phá.



Cầu thang thứ tư dẫn lên tầng năm, nhưng lối vào cầu thang đã bị chặn bởi một cánh cửa sắt rỉ sét. Khi đẩy cửa ra, hắn được thông báo rằng chìa khóa đã bị mất và không thể phá mạnh được. Nói cách khác, sảnh chính tầng một được kết nối với tầng hai, tầng ba, tầng bốn và tâng năm cùng một lúc. Bỏ qua việc cửa tầng năm không thể mở được, Dư Hạnh phát hiện ra rằng thực sự có rất ít đường đến những nơi khác ở tâng một.



Cho đến bây giờ, khu vực duy nhất ở tầng một ngoài khu vực sảnh chính mà hắn từng thấy là sảnh điêu khắc mấy hình thù kỳ lạ ở bên ngoài cửa sổ phòng ngủ. Bầu không khí khó chịu đến khó tả.



Tâng một và tầng năm là hai tầng hắn thấy kỳ lạ nhất.



Họ đi bộ từ cánh cổng sắt trên tầng năm trở về, khi quay lại sảnh chính lần nữa, những suy diễn giả khác đã đến. Trên thực tế, không lâu sau khi Dư Hạnh và Tăng Lai đến sảnh chính, những người khác lần lượt bước vào và làm những việc tương tự với họ. Lúc này, các suy diễn giả còn chưa ngồi vào chỗ, đang đi loanh quanh trong sảnh chính. Dư Hạnh giải tỏa cơn tức ngực do leo cầu thang liên tục và nhìn về phía chiếc đồng hồ vàng.



Chiếc đồng hồ bằng vàng sẫm tinh xảo này dày và lộng lẫy, kim chỉ số 18 giờ 25 phút. Bữa tối sắp bắt đầu.



Ánh sáng trong sảnh chính vẫn còn mơ hồ, là vị trí quan trọng chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối. Những thứ ở xa hơn một chút đều bị mờ đi, khiến những suy diễn giả biết mình đang gặp nguy hiểm trong thế giới hoang đường và cảm thấy có chút bất an.



“Các người đến rồi.” Bệnh Tâm Thần vẫy tay, chậm rãi đi tới, liếc nhìn hai người, giọng nói có chút u buồn: “Sao các người không dẫn tôi theo đi điều tra? Vừa rồi tôi chỉ hành động một mình...”



"Hahaha, thực ra tôi quen với việc hành động một mình hơn. Không phải vì Tiểu Hạnh quá mới nên mới cần tôi giúp sao?" Tăng Lai quả thực có hơi thô lỗ nhưng rất tinh tế, nói chuyện cẩn thận, hoàn toàn ngăn chặn được những yêu cầu có thể có của Bệnh Tâm Thần.



“Được rồi, các đàn anh chơi một mình cũng có thể sống sót, cho nên tôi chỉ có thể bám theo Dân Cờ Bạc mà thôi.” Dư Hạnh nói lời này sắc mặt không đỏ lên, trái tim cũng không đập được nữa. Bệnh Tâm Thần chỉ có thể cười hai tiếng: “Được rồi, hy vọng lúc tôi gặp nguy hiểm, Dân Cờ Bạc có thể cứu tôi. Cảm ơn anh rất nhiều.”



Tăng Lai vỗ vỗ bả vai anh ta: "Nếu tôi nhìn thấy tôi nhất định sẽ cứu, ha ha, chỉ cần đó không phải đối thủ của tôi là được."



Dư Hạnh luôn cảm thấy Tăng Lai có một mối ác cảm không thể giải thích được đối với Bệnh Tâm Thần và có một chút ám chỉ rằng anh ta có ý định xấu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận