Trò Chơi Suy Diễn

Chương 541: Căn gác đẫm máu (3)

"Quỷ nước, quỷ treo cổ, quỷ chết oan, quỷ hoang dã, quỷ nhà và quỷ bóng đêm xuất hiện dưới hình thức tương đối đơn giản. Chúng chỉ gây ra mối đe dọa trong lĩnh vực tương ứng của chúng. Chỉ cần đề phòng trong quá trình suy diễn thì tuyệt đối sẽ không rơi vào cái chết và chúng không tồn tại với tư cách là Boss trong suy diễn. Chúng sẽ chỉ xuất hiện ở những nơi mà mọi người có thể dễ dàng lơ là cảnh giác và giết người một cách bất ngờ.” "Lời nguyền, quỷ vật vô hình có thể nhắm vào một cá nhân hoặc một phạm vi nào đó. Lời nguyền có nguồn gốc và thường có quy tắc riêng, tất nhiên phải có cách thức giải quyết, chỉ cần tìm ra điểm yếu về quy luật thì có thể sống sót. Nhưng nói chung là rất khó giải quyết...”



“Truyện ma quỷ thuộc về quỷ vật phi vật chất, tùy theo nội dung cụ thể mà chia thành nhiều trạng thái khác nhau. Cần lưu ý, để đánh giá truyện ma quỷ có lời giải hay không thì phải căn cứ chặt chẽ vào nội dung, thời gian, hành vi và ngôn ngữ. Tất cả đầu có thể dẫn đến những vấn đề nan giải. Nếu có giải pháp thì tốt, nhưng nếu không có giải pháp thì chỉ có thể chờ chất...”



Hứa Thụ nói rất nghiêm túc, dường như việc giải thích điều này với người chơi mới không khiến hắn ta khó chịu nhưng trông hắn ta cũng không hứng thú gì cho lắm, cứ như đang nhồi nhét kiến thức trong sách giáo khoa vào đầu người nghe vậy.



Lúc hắn ta đi xuống, Dư Hạnh đã hiểu hết toàn bộ thông tin. Phải nói rằng, hắn thật sự phải cảm ơn Triệu Mưu đã cho hắn một danh xưng, hắn mới có thể thu hoạch được nhiều thông tin như vậy. Cuộc họp trao đổi kết thúc, người của ba gia tộc lớn rời khỏi chỗ ngồi. Một số trở về phòng, trong khi những người khác đi tham quan hầm rượu, phòng hoa của Phong Cố Lan Đình và những nơi khác.



Dư Hạnh ổi theo Triệu Nhất Tửu và lặng lẽ rút lui trước khi Lạc Giác tới cửa.



Triệu Mưu còn có việc nên nói Triệu Nhất Tửu cùng Dư Hạnh cứ chơi thoải mái nhưng Dư Hạnh cũng không có hứng thú lắm, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc.



"Mới có mười giờ." Triệu Nhất Tửu dường như có chút bối rối. Dư Hạnh ngáp một cái: “Đi ngủ sớm, dậy sớm để cơ thể khỏe mạnh.”



Triệu Nhất Tửu: "... Nhưng không phải cậu tới đây hỏi tin tức sao? Buổi tối người của các gia tộc sẽ tách ra, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?" Dư Hạnh cười: “Cho nên tôi mới phải “trở về nghỉ ngơi'.” Suy nghĩ hai giây, Triệu Nhất Tửu liền hiểu ra.



Hắn ta đột nhiên không biết nói gì, trong lòng thầm khâm phục tính cách cẩn thận của Dư Hạnh, chỉ có thể nói: “Chúc cậu ngủ ngon, đừng để nửa đêm mộng du bị người khác bắt được.”



"Đừng lo lắng, tôi là một người mộng du chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ tránh được ánh mắt của người khác và tôi sẽ không bao giờ hù dọa những người vô tội." Dư Hạnh hứa một cầu và lang thang trở lại tòa nhà nhỏ màu đỏ son mà hắn vẫn chưa biết tên là gì.



Đêm đó, có người đi ngủ sớm, nửa đêm thức dậy để thực hiện hành vi trộm cắp, có người chơi rất khuya và trở về nhà vui vẻ.



Không có nhiều người dậy sớm vào sáng hôm sau.



Vốn dĩ kiểu tụ tập này là để những người trẻ giao lưu và thư giãn với nhau. Toàn bộ các hoạt động được sắp xếp tránh vào thời gian buổi sáng. Buổi sáng là thời gian hoàn toàn tự do, đủ thời gian để ngủ cho những người thích nằm trên giường.



Khi Dư Hạnh thu dọn đồ đạc và đi lang thang đến Phong Ngữ Các nằm ở phía bắc trang viên, lúc này đã là hai giờ chiều. Hắn kéo áo khoác ngoài sát lại, hơi thở hắn đột nhiên lan ra từ khuôn miệng ấm áp hòa vào không khí lạnh lšo tạo thành những làn sương trắng nhanh chóng tan biến.



Phong Ngữ Các có thiết kế tương đối cao trong tổng thể các tòa nhà của Phong Cố Lan Đình. Nó có năm tầng, giống như một tòa tháp nhỏ, có những chiếc chuông gió nhỏ treo ở rìa, tạo ra âm thanh thanh tao dễ chịu và phẳng phất chút kỳ ảo khi có gió lạnh thổi qua.



Xung quanh là vườn mận. Chỉ là vì bây giờ không phải thời điểm hoa mận nở nên cảnh sắc có chút ảm đạm, cũng không có nhiều người đến. Thật ra là vì trong tay hắn đang cầm một tờ giấy, nếu không có nội dung trên tờ giấy thì hắn đã không đi đến một nơi xa xôi như vậy.



[Hai giờ chiều, trên đỉnh Phong Ngữ Các.]



Tờ giấy này xuất hiện rất kỳ lạ. Nửa đêm hôm qua hắn đã kiểm tra khắp mọi nơi và khi trở về phòng thì không có gì ở đó nhưng khi tỉnh dậy, tờ giấy đã ở cạnh cửa phòng hắn, vừa nhìn là biết được gửi vào qua khe cửa.



Nội dung tờ giấy rất ngắn gọn. Lần này trong bữa tiệc có rất nhiều người xa lạ nên Dư Hạnh không biết là ai đưa cho mình, nhưng sau khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hắn mơ hồ đoán được, cảm thấy thú vị nên né tránh mọi người để đi đến chỗ hẹn. Hắn gấp tờ giấy thành hình một con ếch nhỏ, rồi vô thức dùng đầu ngón tay xoay xoay nhìn ngắm nó. Hắn nheo mắt lại, nhìn lên tầng cao nhất qua bức tường, có rất nhiều cửa sổ gỗ hai cánh với hoa văn phức tạp và mờ đục đang khép lại. Lớp giấy dán ở giữa là loại giấy trắng mờ thường thấy trong phim truyền hình, nơi thường được chọc một lỗ để phóng thuốc mê vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận