Trò Chơi Suy Diễn

Chương 144: Coi như mày gặp may (1)

Xấp lá bùa vàng này không phải tế phẩm mà là đạo cụ, nó giống như [Khắc Ấn Thời Gian], [Hồng Ngọc của Alice] của Dư Hạnh, nó không quý giá bằng tế phẩm, nhưng lại có năng lực không tầm thường.



Hơn nữa, từ phân tích đạo cụ rất có cá tính mà hệ thống Suy Diễn đưa ra, Dư Hạnh còn nắm được từ khoá —— Nhà họ Lạc.



Thì ra là thế, thảo nào Martha tuy nhát gan nhưng năng lực lại có vẻ không tồi... Dư Hạnh biết nhà họ Lạc, có một người trong nhà họ Lạc liên quan đến suy diễn, nguồn gốc là ở Hoàn Bắc, cũng chính là phần phía Bắc AH. Sau đó lại chuyển trọng tâm sang hướng Giang Nam. Cũng giống như nhà họ Triệu ở Thiên Tân, nhà họ Lạc cũng là một gia tộc nổi tiếng, nhưng bọn họ không giống với nhà họ Triệu, các thành viên trong gia tộc không thuần tuý mà lại gần gũi với sư môn hơn, thu nhận học trò từ bên ngoài.



Khả năng trình báo của nhà họ Triệu là tuyệt nhất, trong khi đó nhà họ Lạc lại giỏi về chế bùa, đuổi quỷ, phong thuỷ, bói toán, tóm lại cái gì cũng có mặt, nhưng không mạnh bằng suy diễn giả được hệ thống bồi dưỡng ra.



Nếu nói đại đa số người của bọn họ đầu là mấy kẻ giang hồ bịp bợm cũng không ai phản bác được, chỉ có một số ít người có tài năng và kiến thức thực sự mà thôi.



Martha có thể dễ dàng rút ra nhiều bùa do “người nào đó trong nhà họ Lạc” vẽ như vậy chứng tỏ cô ấy là một học trò khá quan trọng của nhà họ Lạc. Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, thiếu kiến thức nên mới sợ quỷ như thế. Nhưng mà... Lần đầu tiên Dư Hạnh biết những đồ vật ở hiện thực cũng được hệ thống Suy Diễn phán đoán là đạo cụt!



Sau hắn lại nhớ tới chuyện tại sao hắn không thể mang tế phẩm, không thể mang đạo cụ, mà Martha lại có thể cầm theo nhiều như vậy.



A, hệ thống tiêu chuẩn kép! Tất nhiên, Martha không thể biết được rằng “hệ thống tiêu chuẩn kép” bị Dư Hạnh ghi hận đã bán danh tính của cô ấy, càng không biết được rằng Dư Hạnh hiểu hết về thế lực của các suy diễn giả trên cả nước. Bởi vì ở cấp độ suy diễn sơ cấp, trung cấp và cao cấp, phần lớn suy diễn giả không có kênh để biết những điều này, họ chỉ là một tờ giấy trắng.



Cô ấy nắm tay Dư Hạnh, giới thiệu từng lá cho hắn: “Đây là bùa ác niệm, nếu có người hoặc quỷ sinh ác ý với anh, nó sẽ tự động bốc cháy. Em sợ sau khi anh ngủ rồi, Susan sẽ xuống tay với anh, cái này sẽ đánh thức anh kịp lúc. Đây là bùa phong ấn, nó có thể tạm thời phong ấn con quỷ bên trong vật chứa quỷ. Còn cái này là bùa đuổi quỷ, đương nhiên, những tấm bùa này... Không có tác dụng gì nhiều với những con quỷ ở đây, nhưng có còn hơn không.” Cô ấy đổi lời, dường như là sợ vi phạm quy tắc diễn, sau đó lại phát hiện hình như không vi phạm nên mới tiếp tục. Không ai quy định “thầy trừ tà phương Tây” Martha không thể tham gia dự án phương Đông, vì có thể trước đây cô ấy từng tới phương Đông du lịch thì sao?



Tóm lại, sau khi giới thiệu qua về các lá bùa cho Dư Hạnh, Martha ngượng ngùng cổ vũ hắn: “Hy vọng anh bình an.” Dư Hạnh cũng không từ chối ý tốt của Martha. Hắn nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Còn về phía York thì sau khi nghe xong thì cậu ấy càng cảm thấy thật khó hiểu.



Bùa ác niệm, bùa phong ấn, bùa đuổi quỷ... Mấy thứ này là cái gì vậy? Tại sao mình lại chưa từng nghe qua?



Cửa hàng suy diễn của cậu ấy cũng không giống như vậy và cũng không bán những loại giấy bùa kiểu như thế này mà chỉ có những loại giống như bùa trừ ác linh.



Lúc này, hành động và lời nói của Dư Hạnh đều bị hạn chế do sự logic của nhân vật mà hắn đang nhập vai nên cả York và Martha đầu không nhận ra rằng sự khác biệt cốt lõi giữa bọn họ.



Dư Hạnh mở cửa ra ngoài để lại "anh em ruột" muốn "ngủ cùng nhau". Sau khi gõ cửa phòng, hắn đi vào phòng của Susan.



Phòng của Susan rất dễ thương. Tất cả các bài trí trong phòng đều giống như hộp nhạc của cô bé. Toàn bộ là màu hồng thể hiện rõ ra phòng của một bé gái.



"Anh Roy, cám ơn anh." Susan đặt con dao ở dưới chiếc gối rồi giải thích rằng "Khi tôi làm như vậy thì tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn." Dư Hạnh giả vờ như không thấy sự u ám trong ánh mắt của Susan. Dưới sự chỉ dẫn của cô bé, hắn lấy ra hai chiếc chăn mỏng từ trong tủ, một cái trải trên sàn còn một cái dùng để đắp.



Dưới sự che chắn chồng lên nhau của thảm và chăn mỏng, Dư Hạnh cũng không thấy lạnh khi ngủ dưới đất. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền dán bùa ác niệm ở ngực trái rồi mới nằm xuống. Dư Hạnh sợ hệ thống sẽ cưỡng chế hắn vào giấc mơ. Đến lúc đó cũng chỉ có sức mạnh siêu nhiên mới có thể đánh thức được hắn nên tác dụng của bùa ác niệm vừa đúng lúc.



Nếu Martha không cho Dư Hạnh mấy thứ như thế này thì đương nhiên hắn vẫn sẽ còn có cách khác để kiểm soát giấc ngủ của mình nhưng điều đó lại không thể dễ dàng như vậy.



Thân hình gầy gò của Susan lún vào chăn. Cô bé vươn tay tắt đèn rồi nói lời chúc ngủ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận