Trò Chơi Suy Diễn

Chương 269: Chính ông chủ Nhiếp Thanh ...

Có thể con quỷ này có chút ngốc nghếch vì chỉ có cánh cửa ở căn phòng cuối cùng là đóng, còn các căn phòng khác đầu mở cửa vì không có con quỷ nào sử dụng.



Dư Hạnh rất hài lòng với cơ hội ngẫu nhiên này. Đối với một con quỷ nhát gan và buồn bã như thế này...



Có lẽ hắn có thể lợi dụng nó một cách hiệu quả.



Hắn dừng lại bên ngoài căn phòng, cong ngón tay lại, đặt các đốt ngón tay trên cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái.



Từ cửa truyền đến một tiếng "bùm" hoảng hốt, giống như tiếng thùng rác bị lật úp. Sau đó, một tiếng thút thít tuyệt vọng vang lên ở bên trong.



Dư Hạnh: "Chậc, chậc, chậc." Tại sao hắn lại có cảm giác mình giống như con quỷ lang thang trong nhà vệ sinh ở trong phim kinh dị, trong khi con quỷ ở trong căn phòng đó lại là kẻ sợ hãi đến mức không nói được nên lời?



Sự đảo ngược vai trò này buồn cười quá.



Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ thú vị xấu xa. Dư Hạnh nhấch môi, giọng điệu nham hiểm hỏi: “Có quỷ ở đây không?”



Qua một lúc lâu, bên trong không có âm thanh nào phát ra.



"Bùm bùm bùm."



Hắn lại gõ cửa một lần nữa với cách tương tự và gần như có thể tưởng tượng ra bóng một con quỷ đang run lấy bẩy cuộn tròn bên trong.



"Nếu không nói gì... Tao vào đây." Dư Hạnh nắm lẫy tay cầm nhỏ ở trên cửa, nghe thấy bân trong truyền đến tiếng khóc thút thít.



Được rồi, con quỷ sợ đến phát khóc.



"He he." Dư Hạnh cười nham hiểm. Hắn chỉ cần dùng sức một chút, cánh cửa đã bị phá hủy. Hắn kéo cánh cửa ra một cách dứt khoát, nhìn vào bên trong.



Một con quỷ mặt buồn đang dựa vào tường, quay mặt vào trong, lấy tay che miệng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Bộ quần áo màu xám của nó run rẩy lên theo tiếng cửa mở. Thỉnh thoảng, từ giữa những ngón tay của nó lại vang lên một tiếng khóc thút thít đầy bi thương. Bất chợt, có mấy ngón tay tái nhợt đặt lên vai nó, con quỷ run lên, ngã nhào xuống đất, quay đầu lại khóc: "Anh trai mặc áo đỏ, xin đừng giết tôi! Ôi, ôi, ôi..."



Mặt nạ của nó rất kín kẽ, không hề có nét mặt, giống như một vòng xoáy màu đen. Còn nói về nước mắt, nó cũng chỉ cất tiếng khóc chứ không có giọt nước mắt nào.



Nhưng nỗi sợ hãi là có thật, cũng có thể coi là nỗi khó khăn của nó, khiến cơ thể của nó run bần bật như một cái sàng rây.



"Tất cả đều là quỷ, mày sợ cái gì?" Dư Hạnh hỏi.



Con quỷ mặt buồn nói: "Tôi đã là quỷ rồi, nếu chết lần nữa linh hồn sẽ không còn nữa!"



Dư Hạnh: Rất tốt, suy luận rất hợp lý, rất logic.



Hắn nhìn xuống con quỷ đang nằm trên mặt đất, trong lòng vẫn còn rất nghi ngờ: “Tao không phải là con quỷ duy nhất mặc quần áo màu đỏ, vẫn có những con quỷ khác mỗi ngày quanh quẩn trước mặt mày với bộ quần áo màu đỏ. Có gì đó không ổn sao? Tại sao mày lại sợ hãi như vậy? Mày đã làm điều gì trái với lương tâm sao?"



"Ôi ôi ôi..." Nghe vậy, con quỷ khóc lóc thảm thiết trong khoảng mười giây, sau đó nghẹn ngào nói đứt quãng: "Tôi không, không có làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng anh, anh ra tay quá tàn nhẫn, tôi không muốn chất..."



Dư Hạnh cau mày lại.



“Trong số những con quỷ anh giết, có, có bạn gái của tôi...” Đây có phải là lý do?



Đó rõ ràng là một chuyện đau lòng. Nhưng xin hãy tha thứ cho Dư Hạnh - thủ phạm của hành động độc ác này đã không thể cảm thấy đau buồn.



Khi con quỷ này đi vệ sinh và phát hiện con quỷ bạn gái của mình đã tan thành tro bụi, trong lòng nó dầng lên nỗi sợ hãi lớn đến mức hoàn toàn sợ hãi bất cứ con quỷ nào mặc áo màu đỏ sao? Chẳng lẽ nó cho rằng những con quỷ mặc áo màu đỏ giống như loại côn đồ giết quỷ tàn bạo, vì vậy nên muốn lần trốn để không bị những con quỷ mặc áo màu đỏ để ý sao? Lý do này... Dư Hạnh giang ống tay áo rộng ra, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu lại khóc nữa, lưỡi của mày sẽ bị cắt mất."



Con quỷ lập tức ngừng khóc, ngước đầu lên nhìn Dư Hạnh. Mặc dù trên mặt nạ đó không có một cái lỗ nào nhưng Dư Hạnh cảm nhận được một ánh mắt sợ hãi từ nơi đó. "Mày có muốn trả thù cho bạn gái của mình không?" "Tôi không muốn! Tôi không muốn!" Con quỷ nhát gan bộc phát trả lời hết sức tự nhiên. Dư Hạnh vừa mới hỏi, nó đã bày tỏ thái độ mà không cần suy nghĩ.



"Mày muốn tan thành tro bụi sao?”



Cái này còn cần phải hỏi sao? Con quỷ mặt buồn run rẩy trả lời: "Không, tôi không muốn!" "Được rồi, nếu mày không muốn thì cứ đứng lên nói chuyện. Tao cúi đầu xuống rất mệt." Nếu không vì phải giữ hình tượng “lệ quỷ áo đỏ” và đang ở trong nhà vệ sinh, Dư Hạnh cũng muốn nằm trên sàn mà nói chuyện, để lấy lại thể lực và trấn áp luồng khí nguyần rủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận