Trò Chơi Suy Diễn

Chương 159: Tình yêu và lời nguyền (2)

Trong lúc trò chuyện, anh ta nói rằng mình biết pháp thuật. Ngay lập tức anh ta đã chỉ ra sự bất thường của gia đình Brown. Bà Brown không thể giết được anh ta. Anh ta không những không làm hại gia đình Brown mà ngược lại còn đề nghị giúp đỡ một cách bóng gió.



Khi đó, Susan hỏi pháp sư: "Anh có phải là người trừ tà không? Là người đến để đuổi mẹ ởi."



Mọi người trong biệt thự đầu sợ bà Brown, bọn họ tin rằng chính sự tồn tại của bà Brown đã khiến họ bị giam cầm trong biệt thự không thể rời đi.



Dù là Angel và Alex, Susan hay ông Brown đầu đã phát điên, họ đầu mong có người có thể đến tiêu diệt hồn ma bà Brown, nhưng do bà Brown nắm quyền kiểm soát tuyệt đối đối với gia đình nên không ai dám thể hiện ra.



Sự xuất hiện của pháp sư chính là một cơ hội tốt.



Bởi vì ký ức này được miêu tả từ góc nhìn của Alex, nên hắn ta không biết một số chỉ tiết, chỉ có thể kể lại một cách thận trọng.



Angel xinh đẹp, tốt bụng, ẩn nhân, dưới vẻ bề ngoài vô hại ẩn chứa những chiếc răng cưa nguy hiểm khắc sâu trong gen của cô ta, cô ta giống như một bông hoa huệ đen bị tầm độc, đầy khiếm khuyết nhưng lại hoàn mỹ không tì vết.



Pháp sư thích Angel, điều này không còn gì để nghi ngờ nữa.



Anh ta ở lại nhà Brown mười ngày.



Một ngày nọ, Alex ở trong phòng Angel làm con rối cùng chị, pháp sư gõ cửa bước vào, nói với họ rằng anh ta có một cách giúp họ thoát khỏi sự kiểm soát của bà Brown, nhưng có một điều kiện.



Thoát khỏi bà Brown, đây là điều mà hai chị em họ mơ ước, mặc dù họ còn do dự, nhưng một ngày sau, Angel vẫn đến gặp pháp sư và tỏ ý muốn thử.



Angel biết pháp sư thích cô ta, cô ta cho rằng điều kiện của pháp sư là cơ thể của cô ta nên không nói cho Alex biết về lựa chọn của mình. Pháp sư đã dạy Angel một phép thuật cổ xưa, cho phép Angel có khả năng sử dụng con rối để hấp thụ linh hồn của người khác, loại con rối này đã kiêm chế linh hồn của bà Brown, quả nhiên, bà Brown không còn dám đe dọa Angel và Alex, người có mối quan hệ đặc biệt tốt với Angel.



Nhưng Angel rất đau khổ, vì cô ta cảm thấy chính mình như một kẻ điên ác độc, cô ta đã giết người, giết rất nhiều người!



Sau khi những con con rối đó hấp thụ linh hồn của người khác, mỗi đêm chúng sẽ phát ra tiếng hát. Cô ta sợ tiếng hát này, như thể người chết đang hát trong địa ngục, muốn kéo cô ta xuống cùng. Cô ta sắp phát điên.



Để tự trừng phạt bản thân, cô ta chuyển lên gác mái, không bao giờ gặp ai nữa, trước khi lên, Angel đã gọi điện cho Alex và kể cho hắn ta nghe mọi chuyện.



Điều kiện mà pháp sư đưa ra cho cô ta là cô ta phải hấp thụ linh hồn của bốn mươi bốn người, nếu không, pháp sư sẽ giết Alex.



Cô ta yêu em trai mình, là người bạn duy nhất luôn đồng hành, hỗ trợ và vững bước cùng cô ta từ khi còn nhỏ.



Vì vậy, cô ta để lại cho em trai mình một con con rối và giấu hai con



Bất cứ khi nào có khách đến, cô ta phải tranh giành sinh mạng của khách với bà Brown. Ai hoàn thành mục tiêu trước, người đó sẽ thắng! Bà Brown sợ con rối của Angel, bà ta rất cẩn thận, khi gặp một con con rối gọi là mẹ, bà ta sẽ yêu cầu Susan phá huỷ nó, khi gặp một con con rối gọi là em gái, bà ta sẽ tự mình phá huỷ, Angel vẫn chưa thể trực tiếp giết chết họ. Alex cũng đang chờ đợi một cơ hội.



Mười mấy ngày sau, pháp sư rời đi.



Alex nhìn thấy trước khi đi lão pháp sư đưa cho Susan một cái hộp nhạc, hắn ta không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy, rốt cuộc anh ta muốn giúp ai?



Tuy nhiên, hắn ta không tìm được cơ hội để hỏi. Vào ngày pháp sư rời đi, trong vườn có rất nhiều loài hoa màu đen và trắng nở rộ, như thể chúng xuất hiện chỉ sau một đêm. Pháp sư đứng dưới gác mái, dịu dàng nói với Angel: “Những bông hoa này là dành tặng em.”



Alex chỉ biết ý nghĩa của hoa hồng đen: Tình yêu và lời nguyên.



Hắn ta cảm thấy sợ hãi, pháp sư cũng biến thái không kém bà Brown, anh ta thích Angel nhưng lại muốn nguyền rủa Angel và kéo Angel xuống vực thẳm.



Pháp sư nói khi Angel đạt được mục tiêu, anh ta sẽ quay lại lần nữa.



Dư Hạnh cảm thấy câu chuyện khá kịch tính, thiếu chút nữa hắn đã cầm lấy bắp rang, hắn lắc lư chân trên mặt đất, hỏi: “Bây giờ đã có bao nhiêu người rồi?”



Alex cười cười: "Có lẽ là số phận đã sắp đặt, để các cậu đến kết thúc tất cả những chuyện này. Nếu tính cả Susan và mẹ, cộng thêm ba người các cậu, thì là bốn mươi ba người."



Martha ngạc nhiên: "Vậy có nghĩa là vẫn trong vùng an toàn phải không?"



York gõ nhẹ vào đầu cô ấy: “Tất nhiên là không, đừng quên, trong biệt thự vẫn còn ông Brown bị điên.” Tính cả ông Brown thì vừa đúng bốn mươi bốn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận