Trò Chơi Suy Diễn

Chương 520: Khi nào anh mới đến (3)

"Nghĩ gì thế?"



Giọng điệu mang theo một chút kéo dài, luôn có vẻ không đứng đắn, có một phần trâu chọc trong đó. "Không nghĩ gì cả!" Trương Vũ ngay lập tức quay ngắt mặt đi, đồng thời cả tư thế ngồi cũng trở nên chỉnh tầ hơn nhiều.



Dư Hạnh nhướng mày, hắn cảm thấy mình hình như chưa làm gì khiến người khác sợ hãi cả, sao đứa trẻ này lại căng thẳng đến vậy thế? Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, nếu Trương Vũ biết được hắn đang nghĩ gì, có lẽ sẽ ấm ức chết mất. Chẳng phải Hàn Tâm Di là do hắn giết sao?



Cái trò quỷ quái đó không phải do hắn bày ra sao?



Khúc Hàm Thanh đánh ngất anh ta, lột áo khoác của anh ta khiến anh ta cảm lạnh suốt ba ngày, phải vừa hít mũi vừa làm biên bản trong đồn cảnh sát, không phải do hắn chỉ đạo sao?



Dư Hạnh xoay người lại, tìm một tư thế thoải mái, nghiêng về phía cửa sổ và nhắm mắt lại: "Tôi ngủ một chút, đến nơi thì gọi tôi." Trên máy bay hắn ngủ không ngon, nên giờ muốn ngủ bù một chút.



Tài xế cũng là người ít nói, trong xe yên tính lạ thường, mười mấy giây sau, Trương Vũ mới nén được câu hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu thế?"



Dư Hạnh hé mắt, con đường cao tốc nhanh chóng vụt qua bên cửa sổ, nhà cửa và cây cối ở đằng xa lướt qua trong chớp mắt, hắn lại nhắm mắt lại: "Nhà tôi."



"Ồ... Ô?" Trương Vũ đáp lại một cách cứng nhắc, giống như một con sói con bị giãm phải chân.



"Nhà ai cơ?"



"Nhà tôi." Dư Hạnh nói xong thì không nhúc nhích nữa, rõ ràng không có ý muốn giải thích thêm.



Tài xế liếc nhìn biểu cảm như gặp ma của Trương Vũ, phá lệ quan tâm một chút.



Chỉ thấy chú tài xế hạ thấp giọng, dùng âm lượng mà chú cho rằng ghế sau không thể nghe thấy: "Sao vậy cháu, lớn thế rồi không đến mức bị lừa bán chứ?” Trương Vũ: "..."



Cuối cùng, taxi dừng lại, Dư Hạnh và Khúc Hàm Thanh dân anh ta và Tăng Nhiễm Nhiễm lên lầu, Trương Vũ mới nhận ra ý nghĩa của từ "nhà tôi."



Dư Hạnh ở tầng bốn, nhưng hai người mới đến lại được dẫn lên tầng năm.



Cho đến khi Dư Hạnh rút chìa khóa ra, mở cửa hai phòng ở tâng năm, dựa vào tường ra hiệu rằng họ có thể vào, hai người vẫn còn hơi mơ hồ: "Đây là...?2"



Dư Hạnh lười biếng nói: "Cho các người mượn, hai bên trái phải tự các người thương lượng đi."



Trương Vũ nhìn căn phòng xa hoa mà với anh ta thì chính là tiêu chuẩn cao cấp nhất:" Không, ý tôi là, tất cả những cái này đầu là nhà của anh sao?”



"Khi mua nhà, tôi sợ ồn ào giữa các tầng, nên đã mua ba tầng." Dư Hạnh rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến việc hai người kia đang nghĩ gì trong đầu với ánh mắt lấp lánh khi nhìn về phía hắn. Tăng Nhiễm Nhiễm đẩy cửa phòng, nhìn qua một lần, trong lòng cảm thấy chấn động không thôi.



Lớn thế này, ba tầng nghĩa là sáu căn nhà, vị đại ca Dư này... Giàu có đến vậy sao??? Cô ấy do dự một chút: "Chúng tôi vừa đến đã chiếm hai phòng, không hay lắm lắm đâu."



Tình cảnh của cô và Trương Vũ, trong mấy ngày qua đã kể hết cho Dư Hạnh và Khúc Hàm Thanh nghe rồi.



Trùng hợp thay, Trương Võ là trẻ mồ côi, còn cô ấy sau khi mất đi anh trai, cũng không còn người thân nào ở thành phố Phù Hoa này, vì vậy mới quyết định bám lẫy đùi lớn, theo đại ca về thành phố Di Kim.



Họ đầu mới đi làm không lâu, tiên tiết kiệm thậm chí còn không đủ để thuê căn nhà này trong vài tháng. Dư Hạnh trực tiếp nói với họ rằng không cần lo lắng về tiền bạc, vì hắn không thiếu tiền.



Việc thu nhận họ... Thậm chí là giúp đỡ họ cũng có một lý do rất rõ ràng.



Là để xây dựng đội ngũ. Chuyện này không phải do Dư Hạnh nói ra, mà là Khúc Hàm Thanh. Cô gái có vẻ ngoài rất uy quyên này khi đó chỉ liếc qua họ một cái rồi nói: "Hãy sớm trưởng thành đi, trở thành người trợ lực cho chúng tôi. Không được gia nhập thế lực khác. Khi chúng tôi cần các người, hãy cố gắng làm việc hết sức mình. Có làm được không?"



Câu trả lời tất nhiên là có. Mối thù của Tăng Nhiễm Nhiễm đã được Dư Hạnh giúp đỡ báo thù, tất nhiên cô ấy cũng không còn ý nghĩ nào khác, chỉ muốn dốc hết sức mình để trả ơn. Còn Trương Vũ, từ những sự việc trước đây, có thể thấy anh ta thật sự rất thích Nhiễm Nhiễm, nên tạm thời cũng rất đáng tin cậy. Dù vậy, khi Tăng Nhiễm Nhiễm thực sự nhìn thấy nơi ở của mình trong vài năm tới, cô ấy vân cảm thấy rất sốc, cho rằng một mình mình chiếm một không gian rộng lớn như vậy thì không ổn. "Đúng là vậy." Khúc Hàm Thanh gật đầu: "Vậy hai người nghĩ sao?"



"Tôi sẽ bàn với Trương Vũ." Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Trương Vũ, người đang trông rất mong chờ.



Vài phút sau, kết luận mới đã được đưa ra.



"Chúng tôi chỉ cần ở chung một phòng thôi, dù sao trong nhà cũng có hai phòng ngủ lận mà."



Dư Hạnh nhìn hai người một cái, thầm nghĩ, dạo này sao toàn gặp cảnh ăn cơm chó thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận