Trò Chơi Suy Diễn

Chương 05: Bảo quản trái tim

Chương 05: Bảo quản trái tim
Con đường đi tới khu dân cư không lớn, hay nói đúng hơn, toàn bộ Địa Hạ chi thành cũng không lớn lắm, rộng nhất cũng chỉ bằng cỡ một cái thôn.
Dưới chân là lớp bùn đất không rõ độ dày, giữa mỗi khu vực, người ta dùng những phiến đá nhẵn bóng lát thành một con đường nhỏ đủ cho hai ba người đi sóng vai, nhờ vậy mà chân trần của mọi người mới không bị bùn làm bẩn.
Trên đường đi, Ngu Hạnh nhìn thấy mấy thửa ruộng trồng trọt, rau quả trong ruộng phát triển rất tốt, dường như còn to hơn cả rau quả trên mặt đất, chỉ có điều hình dáng có chút kỳ quái.
Giữa cây cải trắng có con mắt đảo qua đảo lại, theo dõi bước chân của hắn; đáy quả cà nứt ra một cái miệng mọc đầy răng cá mập lít nha lít nhít, trong đó thậm chí còn lộ ra chút màu đỏ thẫm.
"..." Ngu Hạnh đã không còn chút thèm ăn nào nữa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc hắn chết đi sống lại, khoảng giữa hẳn là cũng cách hai ba ngày, dù ham muốn ăn uống của hắn không mạnh, cũng không nên không đói chút nào mới phải.
Sự thật lại là, sau khi tỉnh lại, hắn hoàn toàn không muốn ăn gì cả, ngược lại càng hứng thú với lực lượng tương tự nguyền rủa ẩn chứa trong Quỷ Trầm Thụ.
Nghĩ đến đây, tay phải Ngu Hạnh đặt lên bụng, nhẹ nhàng sờ sờ.
Đủ loại dấu hiệu này, đều chỉ hướng một sự thật khó mà bỏ qua.
Theo sự tiếp xúc với Quỷ Trầm Thụ, thể chất của hắn cũng dần dần biến đổi theo hướng không phải người, hoặc có thể nói, dần dần trở lại trạng thái lúc hắn mới trốn khỏi phòng thí nghiệm.
"..."
Hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Lại đi một đoạn nữa, khu dân cư thấp bé liền hiện ra, nhà cửa trong khu dân cư rất lớn, mỗi căn nhà đều trông không giống nhau lắm, nhưng căn nào cũng rộng hơn hai mươi mét vuông.
Ngu Hạnh nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ, hình như có người đang lớn tiếng ăn mừng chuyện gì đó.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, quả nhiên thấy phía sau một ngôi nhà có khoảng mười người đang tụ tập, Klaus râu quai nón đứng phía trước nhất, mặt tươi cười vỗ vai một người đàn ông lùn.
"Ruben, lần này thật sự là may mà có ngươi! Trái tim Âm Đô lúc nào hiến tế cho Mộc Thần?"
Người đàn ông lùn kia đầu trọc, cười hắc hắc: "Cây vu đã riêng nói với ta, tối mai sẽ là thời điểm tốt, đến lúc đó hãy hiến tế."
"Trước đó, Trái tim Âm Đô cần được bảo quản trong lồng ngực người nào đó, đảm bảo vạn vô nhất thất."
Mắt nhỏ của Ruben · Reed lóe lên tinh quang: "Klaus, ngươi có đề cử người nào không? Bảo quản trái tim cho thần là việc có cống hiến đấy, thần sẽ ban thưởng cho hắn!"
Ngu Hạnh ở phía sau lẳng lặng nghe, đột nhiên phát hiện ánh mắt của người lùn đầu trọc được gọi là Ruben đang hướng về phía hắn.
Theo ánh mắt hắn, Klaus và mấy người khác cũng nhìn lại, lập tức phát hiện ra Ngu Hạnh.
"Roy, ngươi đến rồi à!" Klaus vẫy tay, "Tới đây! Để ta giới thiệu cho ngươi đại công thần trở về lần này!"
Ngu Hạnh cười đi tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Klaus, gật đầu với người lùn Ruben: "Ngươi tốt, cửu ngưỡng đại danh."
"Là đồng bạn mới à." Ruben · Reed đánh giá Ngu Hạnh từ trên xuống dưới mấy lần, "Thật là cái túi da trẻ trung đẹp mã, thật sự khiến Ambell xiêu lòng sao?"
"Ngươi đoán đúng rồi, Ambell nhìn thấy hắn là không đi nổi nữa, hai người bọn họ vừa rồi đã mặn nồng một phen ở khu tiếp dẫn đấy —— À? Đúng rồi, Ambell đâu?" Klaus nói được nửa thì phát hiện không đúng, nhìn về phía Ngu Hạnh, "Sao nàng không cùng tới? Nàng đã nói nhất định sẽ đến chúc mừng Ruben mà."
"Còn nữa, ngươi về cũng hơi nhanh nhỉ, nhanh vậy đã xong việc rồi sao?"
Ngu Hạnh nhạy bén phát hiện ánh mắt Ruben nhìn hắn có chút không thiện cảm.
Sao thế, chẳng lẽ đây là người theo đuổi Ambell à, ờ... Lại còn giữ được khả năng ghen tuông cơ à?
Nhưng Ngu Hạnh lại ước gì có thêm vài biến số, để hắn có cơ hội từng chút một thu thập kíp nổ, cuối cùng kích nổ một lần mới tốt.
Đối diện với ánh mắt của Ruben, hắn mặt không đổi sắc, như thể không nghe thấy địch ý trong lời nói của Ruben, hừ cười hai tiếng, khẽ khom người tỏ vẻ tiếc nuối: "Xin lỗi, ta làm hơi mạnh tay, nàng ngất xỉu rồi, giờ đang nghỉ ngơi trong thùng gỗ."
"Oa."
"Người mới đến có chút lợi hại nha!"
Người trẻ tuổi và trung niên bên cạnh đều lên tiếng sợ hãi thán phục.
"..." Sắc mặt Ruben lập tức trở nên khó coi.
"Nàng không chịu nổi, ta cũng không thể cưỡng cầu, dù cho ta còn chưa... Nhưng ta cũng đành nhịn." Ngu Hạnh còn tỏ vẻ như có chút bất đắc dĩ.
Klaus kinh ngạc nhìn hắn: "Lợi hại nha, ta nghĩ chuyện này nếu truyền ra ngoài, ngoài Ambell ra, trong thành sẽ còn có rất nhiều cô nương muốn thử với ngươi một lần."
Ngu Hạnh khoát tay: "Chuyện đó không vội, ta hôm nay vừa mới đến, càng muốn tìm hiểu trước một chút về các sự vụ cụ thể của Địa Hạ chi thành."
Mặt Ruben · Reed co giật một thoáng, mắt đảo tròn, đột nhiên nói: "Có một đồng bạn mới ưu tú như vậy, hay là để Trái tim Âm Đô giao cho vị này —— tên là Roy đúng không? Giao cho Roy bảo quản đi."
"Vừa hay có thể để Mộc Thần thấy được lòng thành kính của hắn, để hắn nhanh chóng lọt vào mắt Mộc Thần, có cơ hội lên mặt đất làm nhiệm vụ, lại được tán thưởng như ta..."
"Ngươi thấy thế nào hả? Roy?"
Ngu Hạnh cười, không nói gì.
Hắn vừa ở phía sau đã nghe được đại khái, phương pháp bảo quản Trái tim Âm Đô là đặt vào lồng ngực người, nói tóm lại —— là xé mở lồng ngực, nhét Trái tim Âm Đô vào.
Tất cả mọi người ở đây có lẽ đều có thể chấp nhận cách làm này, dù sao bên trong bọn họ sớm đã mục ruỗng, không giống sinh vật sống.
Nhưng hắn thì không được, thân thể hắn vẫn là người sống, mổ ngực đối với hắn mà nói chính là giết hắn thêm một lần nữa, mấu chốt nhất là, hắn sẽ thực sự chết đi trong vòng hai ba ngày, thì chuyện hắn là người sống sẽ bị bại lộ, tại Địa Hạ chi thành, một khi bị ép bại lộ, sẽ là một phiền phức lớn.
Hắn cũng chưa quên năng lực của vu sư trên gác lửng nhà Angel, tối thiểu cũng đạt trình độ quỷ vật cấp Giãy Giụa, ngang hàng với cấp bậc bên ngoài hiện tại của hắn, hơn hai trăm cường giả cấp Giãy Giụa cùng lên, hắn dù có bug là lực lượng nguyền rủa này cũng căn bản không chịu nổi, càng đừng nói trong những người này nhất định có tồn tại cường đại hơn, ví dụ như cây vu mà Ruben vừa nhắc tới.
Ánh mắt Ngu Hạnh và Ruben đối nhau, ngoài địch ý, còn thấy cả sự chế nhạo và trêu tức.
Trong suy nghĩ của Ruben, bảo quản Trái tim Âm Đô hẳn là một chuyện tốt, sao lại chủ động đề xuất cho hắn? Trừ phi... Ruben biết hắn không thể nào chấp nhận cái "vinh hạnh đặc biệt" này!
Quỷ Trầm Thụ cố ý để hắn tiến vào nơi này, tiếp đó Ruben lại hoàn thành nhiệm vụ trở về, trong đó...
Ngu Hạnh hiểu rõ.
Ruben hẳn là do Quỷ Trầm Thụ cố tình phái tới, đến đây để ngáng chân hắn.
Vì nguyên nhân không rõ nào đó, Quỷ Trầm Thụ không nói rõ, mà để một số ít người đến tăng thêm nguy cơ bại lộ cho hắn.
Đáng tiếc, Ruben có vẻ không được thông minh cho lắm.
Giữa sự trầm mặc, Ngu Hạnh cuối cùng mở miệng, hắn cười đầy bất ngờ nói: "Ruben tiên sinh, ngài đang nói đùa sao?"
"Trong thành còn có Klaus tiên sinh và những tín đồ ưu tú khác, bọn họ có tư lịch cao hơn ta, mà ta thậm chí còn chưa đi hết một lượt Địa Hạ chi thành, ta xác thực là người mới đến, cho nên chưa từng có bất kỳ cống hiến nào, sao ngài có thể giao cho ta trách nhiệm bảo quản vật phẩm quan trọng cho Mộc Thần?"
Hắn quay đầu, nhìn về phía Klaus với vẻ mặt hơi cứng đờ: "Klaus tiên sinh, các ngài chờ đợi cơ hội này cũng rất lâu rồi nhỉ, Ruben tiên sinh có lẽ là mệt rồi, hoàn toàn không cân nhắc đến cảm nhận của các ngài đâu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận