Trò Chơi Suy Diễn

Chương 497: Địa Ngục Của AIlice - Cây quạt rớt đầu (5)

"Con đường tiến vào không giống nhau nên có lẽ vị trí rơi xuống của mình không giống với Dân Cờ Bạc đi...” Dư Hạnh tiện lau tay vào áo rồi lẩm bẩm một câu. Sau đó hắn từ trong túi lẫy ra... Một cái bật lửa.



Đây là cái bật lửa mà hắn đã "mượn" từ quản gia khi quản gia không để ý.



Dư Hạnh thực sự rất thuận tay. Hắn thuận tay đến mức sau khi lấy được cái bật lửa, hắn cũng lười đi nói cho quản gia biết. Dù sao thì Dư Hạnh rất tự tin rằng nếu bản thân hắn mà đi mượn đồ của quản gia thì quản gia cũng sẽ đồng ý thôi.



"Nhưng cũng không chắc chắn. Dù sao có lẽ không gian bị gấp lại nên vẫn có thể mỗi con đường kết nối tới cùng một nơi." Dư Hạnh bật bật lửa. Cùng với âm thanh giòn vang của nắp bật lửa tinh tế phát ra, một luồng lửa nhỏ bắt đầu bùng lên và chiếu sáng một khu vực nhỏ.



Dư Hạnh dùng ngọn lửa chiếu lên bụi hoa hồng ở bên cạnh mình rồi khẽ nhíu mày. Vừa rồi khi ở đang ở bên trên nên Dư Hạnh không có nhìn rõ được mọi thứ. Hắn chỉ có thể suy đoán qua đây là một bụi hoa hồng lớn. Nhưng giờ hắn đã có nguồn chiếu sáng thì hắn chỉ thấy bụi hoa hồng này đã bị nghiêng ngả, cánh hoa rơi đầy đất, lá cũng rơi rụng, phủ đầy trên mặt đất cùng với những vệt máu. Chắc chắn không lâu trước đầy nơi này đã bị cái gì đó nên vào.



Dư Hạnh đã tưởng tượng được hình ảnh Tăng Lai rơi thẳng lên đám bụi gai này... Vì một tay của hắn thì cầm bình tưới cây còn tay còn lại đang cầm bật lửa nên hắn chỉ có thể che mắt trong lòng rồi thở dài một. Điều này có lẽ miễn cưỡng cũng được coi là một tin tốt đi.



Tăng Lai và Dư Hạnh đều rơi xuống cùng một địa điểm. Điều đó có nghĩa là hắn không cần phải chơi trò mê cung nữa mà chỉ cần đi dọc theo con đường này là có thể tìm được Tăng Lai.



Thậm chí hắn cũng không cần phải suy nghĩ mình nên cần đi hướng nào bởi vì con đường hầm chật hẹp này chỉ có một phía là có đường đi. Còn bên kia đầu bị bụi cây gai chặt chẽ phong tỏa.



Dư Hạnh híp mắt, đợi thêm một phút nhưng không thấy bóng dáng của Hoè và Hoang Bạch đâu mà khí lạnh trong cơ thể hắn đã bắt đầu tràn vào từ cơ thể theo bốn chỉ. Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nên im lặng quay người, bước nhanh đi dọc theo đường hầm.



Diệc Thanh bay ra rồi đánh giá mọi thứ xung quanh. Vì không muốn chạm vào bụi hoa hồng nên hắn ta đã bay rất cao. Gần như toàn thân Diệc Thanh ở trên đầu Dư Hạnh.



"Nơi này quá ô uẽ. Để tưới nước cho một diện tích lớn như vậy chắc chắn có không ít người chết." Vài phút sau, Diệc Thanh cuối cùng cũng mở miệng.



Dư Hạnh lười biếng nhìn về phía Diệc Thanh mà hắn chỉ dùng bật lửa chiếu sáng nên hắn đôi khi có cảm giác trên đầu mình có cái bóng đen màu xanh đang lảo đảo: "Đúng vậy, chắc chắn ở đây đã có không ít người chết." Diệc Thanh suy tư một lúc: "Cậu có biết hoa hồng ở đây từ đâu mà ra không?"



Khi đang nói, cái quạt treo ở bên hông Diệc Thanh bất ngờ rơi xuống rồi đập thẳng vào đầu của Dư Hạnh, phát ra một tiếng bộp rồi rơi xuống đất. Dư Hạnh: "..."



Dịch Thanh: "Chậc, bị rơi xuống đất mất tiêu rồi. Có lẽ tôi nên đổi một cái quạt mới." Dư Hạnh: "..."



Hắn thật sự không thể kiềm chế được mà nhìn Diệc Thanh với ánh mắt kỳ quái. Hắn nhìn thấy Diệc Thanh khi cúi xuống nhặt cái quạt thì đôi mắt màu xanh thẳm của hắn ta như có như không mà nhìn thẳng vào mắt Dư Hạnh rồi ngay lập tức hắn ta quay đi. Dư Hạnh thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút. Có những lời nhắc không thể nói ra trực tiếp phải không? Bởi vì bị hệ thống hạn chế giúp đỡ nên Diệc Thanh mới không thể nói trực tiếp?



Sau khi trò chuyện với Tăng Lai, trên thực tế Dư Hạnh không tốn nhiều thời gian. Nhìn thì thấy Dư Hạnh đã trải qua nhiều chuyện mới có thể đi xuống nhưng Tăng Lai chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không rời đi quá xa. Và Dư Hạnh chỉ cần tăng tốc nhanh hơn thì không lâu sau hắn sẽ đuổi kịp Tăng Lai.



Hoa hồng được trồng rất gần nhau nên mặc dù Dư Hạnh đã rất cần thận nhưng hắn vẫn bị bụi gai chọc vào tạo thành một vài vết thương nhỏ. Mặc dù vết thương đã nhanh chóng hồi phục nhưng những vệt máu chảy ra từ vết thương đã bị hoa hồng hấp thụ hết. Khi nghĩ đến quy trình kiểm tra vé, Dư Hạnh hứng thú nhìn bốn phía xung quanh. Hắn đang đợi chờ "tội lỗi" của mình được kích hoạt bởi những bông hoa hồng này.



Trong hình ảnh mà Dư Hạnh đã nhìn thấy qua Bệnh Tâm Thần, lý do trước mặt Tăng Lai có một cánh cửa xuất hiện không cần thiết và hắn ta lại gặp phải một Quỷ Gào Khóc thì có lẽ nguyên nhân chính là do hoa hồng đã hấp thụ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận