Trò Chơi Suy Diễn

Chương 525: Sự tích phong lưu (1)

Quả nhiên, chỉ nghe Dư Hạnh dùng giọng điệu trêu chọc nói với Triệu Nhất Tửu: "Anh trai anh đúng là biết tận dụng ân tình đến tận cùng mà ~" Ấy, lật thuyền rồi sao? Triệu Chi lặng lẽ đi theo, có chút bất an.



Thế nhưng ngay sau đó, ông ta nghe thấy Triệu Nhất Tửu, người mà trong tưởng tượng đáng lẽ phải biện hộ cho Triệu Mưu, lại nói: "Thì anh ta luôn như vậy mà."



Sau đó còn bổ sung: "Cáo già." Triệu Chỉ: "..." Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi là cấp dưới không thích hợp nghe chuyện này.



Đi chưa được bao lâu, Triệu Nhất Tửu cuối cùng cũng nhớ đến ông ta, quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ông có thể đi rồi, Triệu Mưu cho gọi ông đấy." Trước mặt người ngoài thì "anh tôi," nhưng trước mặt người nhà, lại trực tiếp gọi tên.



"Được rồi." Triệu Chi mừng rỡ, lập tức chạy mất tăm.



Khi không còn người thừa, Triệu Nhất Tửu quay lại, liếc nhìn Dư Hạnh.



Dư Hạnh: "Làm gì?"



"Anh giả vờ một chút."



"Hả?" Dư Hạnh hơi khó hiểu. "Lần đầu tham gia, phải tỏ ra lo lắng, ở bên cạnh tôi." Triệu Nhất Tửu liệt kê vài từ khóa: "Làm được rồi, Triệu Mưu sẽ không gây rối nữa."



"Sơ tôi quá nổi bật thu hút sự chú ý của gia tộc khác à?" Dư Hạnh lắc đầu, cảm nhận ý tốt của Triệu Mưu: "Yên tâm, khi có người, tôi chắc chắn sẽ làm được. Tôi rất giỏi suy diễn mà." Nghe câu cuối cùng, Triệu Nhất Tửu hơi trầm ngâm. Phải rồi, rất giỏi diễn xuất, anh ta đã đích thân trải nghiệm rồi.



Trong lúc nói chuyện, anh ta đã dẫn Dư Hạnh đi qua một con đường sỏi nhỏ, sau lớp lớp bóng cây, có một tòa nhà bốn tầng màu đỏ thẫm, anh ta hất cằm chỉ về hướng này: "Nhánh phía Nam của nhà họ Triệu ở đây, anh, tôi, Triệu Mưu, và hai người phụ nữ khác ở tầng bốn."



Tòa nhà lung linh trang nhã, Dư Hạnh đoán nếu nơi này đổi sang màu khác, chắc chắn Diệc Thanh sẽ rất thích.



Nếu Triệu Nhất Tửu đã có lòng giới thiệu với hắn, đương nhiên Dư Hạnh cũng chiều theo mà hỏi: “Hai cô gái kia từ đâu tới?”



Có thể ở trong cùng một tầng, chứng minh quan hệ khá thân thiết.



“Tất cả đầu là họ hàng của tôi, lớn hơn tôi một chút, nhưng từ nhỏ tôi đã ít giao tiếp, Triệu Mưu thân với bọn họ hơn.” Triệu Nhất Tửu nói một cách dửng dưng.



Dư Hạnh nghe vậy thì trầm ngâm, trong đầu chú ý sang điều khác.



Hắn đang nghĩ...



Phong cách hành sự của Triệu Nhất Tửu trái ngược hoàn toàn với kiểu cách của nhà họ Triệu, người ta ai cũng khôn khéo đưa đẩy, còn hắn ta thì năng lực xã giao thua xa, người ta hay dùng não suy luận, còn hắn thì dựa vào một con dao tung hoành trong suy diễn.



Hắn ta là một tồn tại đặc biệt, điều này đã được Dư Hành nhận định khi biết hắn ta xuất thân từ nhà họ Triệu. Rốt cuộc tại sao lại tạo thành một Triệu Nhất Tửu khác người như vậy, ban đầu Dư Hạnh cũng không đoán được, nhưng cho tới hôm nay, chính miệng Triệu Nhất Tửu nói “từ nhỏ đã ít giao tiếp” thì hắn mới biết được...



E rằng không phải vì quá khứ đã tạo nên một Triệu Nhất Tửu u ám mà là bản chất của hắn ta đã vậy, dẫn đến nhà họ Triệu mới phải nuôi dạy Triệu Nhất Tửu theo cách thức đặc biệt.



Xem ra tiềm lực của anh bạn này rất đáng để tìm hiểu...



Dù sao cũng có chính bản thân mình làm ví dụ, Dư Hạnh rất tò mò với mỗi người có năng lực đặc biệt trước khi bước vào suy diễn.



Hắn liếc Triệu Nhất Tửu, ai ngờ sau khi Triệu Nhất Tửu thăng cấp lên tuyến Chính Đạo thì giác quan thứ sáu đã nhạy bén hơn rất nhiều, lập tức nhìn lại: “?”



“Tôi đang giới thiệu khách của tầng hai cho cậu mà cậu lại không chú ý.” Thái độ lạnh như băng tỏ ra rõ ràng, dù là nghiêm túc giải thích thì vẫn khiến đối phương cảm thấy như hắn ta đang đọc danh sách tử vong.



Đồ âu và kính mắt đều không cứu được hắn ta.



Quả thật Dư Hạnh không nghe. bị bắt quả tang không chú ý nhưng vân mặt dày hỏi lại: “Không ấy hay cậu nói lại một lần đi?”



Triệu Nhất Tửu: “...”



Số từ hắn ta nói đã tới cựu hạn.



“Tò mò thì tự cậu đi tìm hiểu đi.” Quảng lại một câu, hắn ta bước nhanh tiến vào trong tòa nhà màu đỏ.



Dư Hạnh: “Ơ.”



Có lẽ vì tòa nhà này tương đối rộng. Trên đường đi không gặp bất cứ người nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp một nhóm người ở xa xa, ngoại trừ nhân viên hậu cần đeo thẻ công tác thì đều là những người trẻ tuổi.



Đúng như những gì Triệu Mưu nói với Dư Hạnh, đây là buổi tụ họp của lớp trẻ ba đại gia tộc, mà giới hạn độ tuổi cho từ trẻ này về cơ bản đầu nhỏ hơn ba mươi tuổi.



Bởi vì cho dù có là thành viên của ba đại gia tộc thì cũng không tiếp xúc với những chuyện hoang đường quá sớm như Triệu Nhất Tử. Chính là bài kiểm tra tiến vào nhà máy bỏ hoang lúc hai mươi tuổi, vậy vẫn tính là sớm.



Ngoại trừ một số ít người vừa đến tuổi trưởng thành đã tham gia trò chơi suy diễn thì đại đa số thành viên đầu tiếp xúc ở độ tuổi hai mươi bốn, hai mươi lầm, cho đến giới hạn là tuổi ba mươi, người còn sống hầu hết đã có thể lên tới cấp tuyến Phân Hóa, đủ điều kiện để tham gia cuộc họp tỉnh anh diễn ra hàng năm và có thể cạnh tranh công bằng bên trong livestream Đường Thẳng Song Song Chết Chóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận