Trò Chơi Suy Diễn

Chương 463: Địa Ngục Của Alice - Không ...

“Mày đang sợ cậu ta phát hiện ra điều gì sao?” Diệc Thanh nhấch miệng đáp một câu, nghe không giống như đang nhắc nhở mà giống nói chuyện phiếm với hệ thống hơn: “Nhiệm vụ của tao không có điều này, đừng hy vọng tao sẽ làm.”



[Mong Diệc Thanh, quỷ Nhiếp Thanh hãy đặt tình hình chung lên hàng đầu.]



“Cái gì mà tình hình chung, không thú vị gì hất.” Vẻ nho nhã lịch thiệp bên ngoài của Diệc Thanh khó mà che giấu được cái tính tùy hứng đã ăn sâu vào tận xương cốt hắn ta: “Tao chỉ muốn xem những thứ thú vị.”



Hệ thống sắp tức chết đến nơi rồi.



Ngay sau khi nó đàm phán thất bại với Diệc Thanh, Dư Hạnh lựa chọn [Cấm Đoạn Chi Y] với một thái độ vô cùng quyết đoán.



Hệ thống: ...



Về căn bản thì số điểm của Dư Hạnh vẫn chưa được sử dụng, luôn được lưu trữ trong túi hắn, hiện tại vẫn còn thừa 5502, đủ để mua Cấm Đoạn Chỉ Y sau đó chọn thêm một cái nữa. Phải nói là biểu cảm của hắn vào giờ phút này có phần tương tự Diệc Thanh, người đang dùng cây quạt che mặt. Không biết là hắn nghĩ cái gì, nhưng ngay giây sau, hắn nhấch môi cười nói: “Chỉ lấy một cái này thôi, hai cái còn lại bỏ.”



[Bạn có chắc chắn không? Điểm để đổi lấy “Cấm Đoạn Chỉ Y“ rất cao, hơn nữa còn chưa biết năng lực tích hợp thế nào, mong suy diễn giả lựa chọn thật cẩn thận.]



“Cần thận lắm rồi, chắc chắn.” Vẻ hứng thú hiện rõ mồn một qua ánh mắt Dư Hạnh, hắn đoán không sai, dường như hệ thống đang cố tình không để hắn lấy được Cấm Đoạn Chi Y.



Vậy thì hắn lại càng phải tìm hiểu xem điều gì đã khiến hệ thống phải kiêng kị, sợ hãi như thế.



Hừm... Coi như tuyến Dị Hoá, hệ thống có tức chết chắc cũng là điều bình thường nhỉ? [Bạn đã nhận được tế phẩm “Cấm Đoạn Chi Y”, mất 4000 điểm, còn thừa 1502 điểm.] Hai giây sau, hệ thống đưa ra phản hồi như thể mọi thứ vô cùng bình thường.



[Tế phẩm này sẽ được tích hợp với mặt nạ nhân cách của bạn sau khi trận suy diễn này kết thúc. ]



Bấy giờ Dư Hạnh cảm thấy hắn có thể hoạt động bình thường lại rồi.



Mặc dù cơ thể hắn vẫn chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng vì có quần áo bảo vệ nên miễn là không đụng vào hắn, người khác sẽ không phát hiện điều gì khác thường.



“Đến lúc đi rồi.” Dư Hạnh không thèm liếc thi thể Hàn Tâm Di lấy một lần, nhặt chiếc mặt nạ vui vẻ của mình trên nền đất, đẩy cửa phòng học điêu khắc mở cửa lớn hành lang. Trong tiếng hơi nước tí tách nhỏ nhẹ, bọn họ quay trở lại phòng triển lãm điêu khắc lộn xộn ngoài trời một lần nữa.



Màn sương mù bao phủ khắp hiện trường đã tiêu tan, đồng hồ đếm ngược cũng biến mất. Dư Hạnh sửng sốt, đột nhiên hắn nhớ ra mình vẫn chưa nhận được thông báo nhắc nhiệm vụ chi nhánh đã kết thúc.



Hay là có lời nhắc nhở nào vang lên trong lúc hắn tử vong, và hắn đã bỏ sót ư? Không đúng, sau khi sống lại hắn vẫn đang trong thời hạn nhiệm vụ tiếp diễn. Nếu không hắn giết Hàn Tâm Di bằng cách trực tiếp sẽ thu hút Oán thi nhà nghiên cứu. Dư Hạnh ngẫm nghĩ rồi liếc mắt nhìn qua một lượt, phát hiện ra là chưa có ghi chép nhắc nhở nhiệm vụ chi nhánh kết thúc, chỉ có chữ “đã hoàn thành” xuất hiện chỗ thời hạn nhiệm vụ.



Dư Hạnh lẩm bẩm: “Thời hạn nhiệm vụ kết thúc nhưng nhiệm vụ chi nhánh vẫn đang tiếp tục ư?”



Nói cách khác, nhiệm vụ chỉ nhánh mà hắn nhận được thực chất là nhiệm vụ đường dài?



“Leng keng leng kendg...” Đột nhiên, một tiếng chuông lanh lảnh vang trên đầu Dư Hạnh khiến đồng tử hắn co rút lại, hắn vội đeo mặt nạ vui vẻ lên, sau đó mới nhìn về phía nọ.



Nơi phát ra âm thanh là từ tầng bốn, đối diện với phòng ngủ tầng ba, nơi nhóm suy diễn giả cư trú, cũng chính là phía bên kia toà nhà được ngăn cách bởi phòng triển lãm điêu khắc, tầm nhìn trong phạm vi tầng bốn chỉ có lan can và hành lang.



Một bóng người thò đầu ra từ sau lan can, tiếng chuông lanh lảnh nghe càng có tiết tấu vui tươi hơn.



Alice với đôi mắt màu đỏ tươi xuất hiện trên đống phế liệu từ tác phẩm điêu khắc, ả ta đối diện với một thanh niên trong tình trạng đeo mặt nạ, khắp người chỉ toàn là máu. “Ha...” Ả ta mở miệng, phát ra âm tiết hưng phấn.



Trong miệng ả ta là hàm răng cưa nhuốm đầy máu. Ả ta đặt tay lên lan can, có thể thấy một cái chuông nhỏ màu vàng chưa xuất hiện trước bữa tối được treo trên cổ tay ả ta.



Alice không nhận ra thần phận Dư Hạnh, nhưng bầy giờ ả ta đang ở trong trại quái vật, nhìn ai cũng thấy giống nhaul



Ngay lập tức, ả ta trèo qua lan can tựa như một con thằn lằn dưới ánh mắt kinh ngạc của Dư Hạnh. Tay chân ả ta dán chặt vào tường, có thể nói tư thế khi bò xuống dưới của ả ta không khác gì quỷ súc.



“Mẹ nó chứ?” Dư Hạnh chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, hắn vốn tưởng một con quỷ để ý tới ngoại hình như Alice sẽ mặc váy Lolita, lợi dụng cảm giác quen thuộc với tòa lâu đài cổ rồi thong dong đi đuổi theo các suy diễn giả. Nhưng có ai ngờ được rằng, ả ta lại xuống cầu thang bằng một phương thức có độ giống nhất định với Dư Hạnh. Đó là leo thẳng ra bức tường bên ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận