Trò Chơi Suy Diễn

Chương 633: Mộng Yểm (6) - Bịa đặt (3)

Nghe thấy tiếng cửa mở, tên đó vật vờ chán nản nhìn sang chỗ cô ấy.



"Chào ha!"



Triệu Nho Nho suýt chút nữa bị dọa cho nhảy dựng cả lên. Sau khi thấy rõ là ai, cuối cùng không nhịn được nữa mà chống tay vào hông: "Cậu không hù người khác là ngứa tay ngứa chân hả!"



"Tôi? Có oan uổng quá không thế, người ta chỉ ngồi im ở đây thôi đấy, hù cô lúc nào." Dư Hạnh vô tội nhìn cô ấy, sau đó hơi cong môi lên: "Mới thế này thôi đã bị dọa cho sợ rồi, cô cũng quá…"



Dưới ánh mắt sắp bắn ra lửa của Triệu Nho Nho, vì sự hòa hợp của đồng đội với nhau, hắn nuốt lại lời nói sắp sửa ra khỏi miệng.



"Làm sao cậu vào được đây?" Triệu Nho Nho thở hồng hộc. Không hiểu sao, bình thường vì để thu thập tin tức từ nhiều nguồn, cô ấy đã phải đối mặt với đủ loại người cả rồi. Dù đối phương có khó ưa đến đâu, cô ấy vẫn luôn có thể giữ bình tĩnh dưới góc độ của một người ngoài cuộc, để lại hình ảnh về một người nhà họ Triệu điềm đạm và tự tin.



Mà từ khi gặp Dư Hạnh...



Cảm xúc của cô ấy lại rất dễ bị khơi dậy.



Nhất là khi đối phương làm chuyện xấu xong còn bày ra cái mặt vô cùng ngây thơ, thực sự khiến người ta điên tiết mà.



Cũng không phải cô ấy có ý nghĩ gì đặc biệt với Dư Hạnh. Là một người không bị ảnh hưởng bởi ngoại hình, so với khuôn mặt, thứ cô ấy quan tâm vĩnh viễn là lợi ích. Mà để đạt được lợi ích, kỹ năng kiểm soát cảm xúc là thứ bắt buộc phải có.



Cho nên cô ấy mới cảm thấy kỳ quái, dường như mỗi một hành động của Dư Hạnh đều có gì đó hơn người khác rất nhiều.



Chẳng có lẽ, đối phương lại là người còn thành thạo trong việc thu thập thông tin hơn cả cô ấy, đến mức cô ấy đã mất cảnh giác từ lúc nào không hay sao!?



Tự tin vào bản thân, đúng là như vậy rồi!



Triệu Nho Nho tự nói với mình.



Dư Hạnh không biết cô ấy đứng ngây ra đấy nghĩ cái gì. Hắn vươn tay ra, cúi xuống nhặt hộp giấy để thu hút sự chú ý của Triệu Nho Nho: "Tôi vào từ cửa sổ, bên ngoài lạnh lắm."



Triệu Nho Nho câm nín trong giây lát.



Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: "Cậu nghe được bao nhiêu rồi?"



Dư Hạnh nói: "Toàn bộ đó."



Khóe mắt Triệu Nho Nho giật giật: "..."



Hóa ra tôi vất vả nấu ăn, tốn nước bọt trò chuyện, còn cậu thì ở sát vách chơi điện thoại!



Thôi thôi, hắn mạnh, hắn có lý, nghe trộm hết rồi thì khỏi mất công nói lại cũng được.



Tự an ủi mình một hồi, cô ấy mới dùng giọng bình thường nói: "Được rồi, vậy chúng ta bàn bạc một lúc đi."



Dư Hạnh tạm thời để điện thoại xuống, ngước mắt nhìn cô ấy: "Ừm."



"Từ lời nói của cô ấy, chúng ta có thể kết luận rằng, cô ấy có một miếng ngọc. Đó cũng chính là trọng điểm của nhiệm vụ lần này." Triệu Nho Nho thấy cái ghế của mình bị Dư Hạnh ngồi lên đành ngồi xuống mép giường: "Bà lão này có điểm kỳ quái, ít nhiều gì cũng phải có dính dáng đến âm trạch. Hơn nữa mối nguy hiểm của Chu Tuyết đến từ những giấc mơ, chúng ta ở bên ngoài rất khó có thể bảo vệ cô ấy một cách hiệu quả, trừ khi cô ấy không ngủ nữa."



"Không được đâu. Dựa vào trạng thái tinh thần, có thể đoán rằng cô ấy đã rất lâu không được yên giấc rồi. Nếu cố thêm ba ngày nữa..." Dư Hạnh nghiêm túc cân nhắc, sau đó đưa ra kết luận: "Có thể sẽ bị đột tử."



"... Cậu nói đúng. Với lại khi đến lúc, thậm chí việc buộc phải ngủ cũng không phải là không thể. Cơn buồn ngủ quá dữ dội, con người sao có thể cưỡng lại được đây." Triệu Nho Nho sờ cổ tay của mình, nơi đó có buộc một sợi dây băng màu đỏ.



Dư Hạnh nhìn dây băng kia một chút, còn cảm thấy nó khá đẹp: "Vì thế, chúng ta phải tìm cách can thiệp vào giấc mơ của cô ấy, một là chúng ta đi vào, hai là lôi mấy con quỷ bên trong ra. Chỉ khi bọn chúng ở cùng một không gian với chúng ta, chúng ta mới có khả năng bảo vệ Chu Tuyết."



Triệu Nho Nho hỏi: "Vậy cậu có ý kiến gì không?"



"Tôi không có ý kiến gì hết, chỉ là cảm thấy có chút thú vị mà thôi." Dư Hạnh cười như không cười nhìn bức tường trước mặt. Từ chỗ này, cách nhau một bức tường chính là phòng ngủ của Chu Tuyết.



"Chuyện này chắc hẳn là cô có thể đoán ra." Hắn dừng lại một chốc: "Về lai lịch của bà nội Chu Tuyết và miếng ngọc, thậm chí đến cả nội dung giấc mơ, Chu Tuyết này đều…"



"Nói dối." Triệu Nho Nho bình tĩnh nói tiếp.



"Không sai, tất cả đều là bịa đặt." Dư Hạnh gật đầu.



Sau đó hắn nhướng mày, khen ngợi nói: "Cũng được đấy, thông minh hơn lần trước rồi."



Triệu Nho Nho rất muốn phun một ngụm máu vào mặt Dư Hạnh để che giấu được cái khí chất kỳ diệu kia của hắn, khen người ta mà tưởng đâu mỉa mai không vậy.



"Tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ ràng cái này, dù không giỏi suy luận, nhưng khả năng nhìn người của tôi chắc chắn rất… Rất chuẩn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận