Trò Chơi Suy Diễn

Chương 362: Cô gái đó và Nhiễm Nhiễm (2)

Tuy nhiên, đó chỉ là một ảo giác bề mặt. Dưới lớp vỏ hào nhoáng và đẹp đẽ, thành phố này vẫn còn nhiều khu vực lạc hậu, u ám, và bị che giấu một cách cực lực.



Khu vực cũ, vùng ngoại ô, khu vực gần bãi rác, khu công nghiệp bỏ hoang...



Những nơi này gần như có mặt ở mọi thành phố có hoàn cảnh tương tự, và các nhà quản lý thường chọn cùng một cách, trước thành tích của các cấp chính quyền, những khu vực lạc hậu thường bị cố ý che giấu và lãng quên.



Chỉ khi vụ án cắt cổ trở nên nghiêm trọng, chúng mới xuất hiện trở lại giữa những cảnh phồn hoa, tráng lệ của người dân, và được mọi người nhớ đến trong những khoảnh khắc mơ hồ.



Bởi vì bốn nạn nhân trong vụ án cắt cổ đều bị giết ở những nơi hẻo lánh, ít người qua lại, và có Ít camera giám sát. Không ai biết tại sao những thanh niên trẻ trung và điển trai sống ở khu phố sầm uất lại đến những địa điểm này. Mọi người chỉ biết rằng, khi những thanh niên vốn phải có tương lai sáng lạn xuất hiện lại trước công chúng, cũng là lúc họ đã trở thành những xác chết lạnh lẽo.



Tại khu vực ngoại ô xa rời trung tâm thành phố sầm uất, đêm đến sớm hơn nhiều so với những gì hầu hết mọi người tưởng tượng.



khu vực cũ của thành phố Phù Hoa không chỉ nằm ở vị trí hẻo lánh mà còn rất thưa thớt người qua lại. Những ngôi nhà chuẩn bị bị tháo dỡ đã gần như chuyển đi hết từ cách đây nửa năm. Tuy nhiên, không biết có vấn đề gì với công trình, rất lâu sau cũng không có ai quan tâm đến nơi này nữa, để lại một khu vực ngổn ngang với những đống đổ nát.



Trong tình cảnh đó, bình thường, người không sống ở đầy sẽ không bao giờ tự mình đến những đống đổ nát của khu vực cũ vào lúc đêm tối, trừ khi họ bị điền.



Trước khi đặt chân đến đây, Trương Vũ cũng nghĩ như vậy.



Anh ta cầm một chiếc ô trong tay trái, tay phải nắm chặt điện thoại của mình. Trên màn hình chưa tắt, những tin nhắn từ người gửi "Nhiễm Nhiễm" hiện lên rất chói mắt. MU.



- Trương Vũ, tôi là Nhiễm Nhiễm.



- Tôi bị bắt cóc rồi. Hình như cô ta muốn giết tôi, cô ta nhốt tôi trong một tòa nhà xuống cấp ở khu vực cũ. Khó khăn lắm tôi mới giấu được chiếc điện thoại này, bây giờ cô ta đang ăn tối bên ngoài phòng, tôi mới có thể cầu cứu anh. Anh mau đến cứu tôi!



- [Thông tin định vị vị trí.]



- Tôi ở đây!



- Báo cảnh sát nhanh lên, để họ đến cứu tôilaijiuw Thời gian các tin nhắn trên được gửi cách nhau rất ngắn, thể hiện rõ sự gấp gáp của người gửi. Nhưng đến tin nhắn với ba từ "đến cứu tôi", mọi thứ đột ngột dừng lại, ngay cả các âm tiết còn lại cũng chưa được gõ xong.



Tin nhắn tiếp theo xuất hiện vào lúc 7:15 phút.



- Xin chào, Trương vũ.



- Tôi không phải Nhiễm Nhiễm, nhưng bây giờ tôi đang ở cùng cô ấy đây~ Không ngờ cô ấy lại giấu điện thoại, suýt nữa thì hỏng việc [cười]. - Tôi đoán hẳn anh biết tôi là ai, anh “đẹp trai” nhỉ?



- Ban đầu tôi không định tìm anh sớm như vậy, nhưng giờ anh đã biết tội lỗi của tôi rồi, tôi cũng không còn cách nào khác, thật tiếc quá (^_^).



- Cô ấy còn gửi cho anh thông tin định vị nữa! Nhanh nhẹn quá nhỉ. Vậy thì, thây Trương Vũ, anh chỉ còn một lựa chọn "đến" mà thôi.



- Đến đi, nếu anh đến một mình, tôi sẽ thả Nhiễm Nhiễm. Nếu anh không đến, vậy thì như một hình phạt vì không nghe lời, cô ấy sẽ không sống qua đêm nay.



- Nhớ kỹ, tôi không muốn nhìn thấy cảnh sát, vì vậy, anh nhất định phải, đến, một, mình. Rất mong được gặp lại anh, gửi anh một trái tỉm~



- Đừng chơi trò mèo vờn chuột, tôi có thể nhìn thấy cô. Sau đó, dù Trương Vũ có hồi đáp lại ra sao, bên kia cũng không còn phản hồi.



Lúc đó, Trương Vũ đang ở nhà sau giờ làm việc. Khi nhận được những tin nhắn này, anh ta lại cảm nhận được một cảm giác giải thoát như thể "quả nhiên là như vậy". Người gọi anh ta là anh “đẹp trai” ngoài nhân viên nữ thay ca hôm đó mà anh ta không hỏi tên thì không còn ai khác. Nữ nhân viên phục vụ hôm đó tự xưng là bạn của Nhiễm Nhiễm, sau đó anh ta không thấy Nhiễm Nhiễm nữa, ngược lại, anh ta bị cô gái đó đe dọa bằng cách viết chữ trên giá sách.



Những ngày qua, Trương Vũ luôn suy đoán sự thật của những sự kiện này. Hôm nay, tuy đến cùng đã xác được cô gái đó không phải là người tốt, nhưng anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nguy hiểm đã được xác minh, thực ra cũng không dày vò anh ta như lúc mọi chuyện còn mơ hồ nữa.



Anh ta khẽ cười châm biếm, do dự một lúc giữa hai lựa chọn là báo cảnh sát hay tự mình đến địa điểm định vị, cuối cùng đã chọn phương án sau.



Không phải vì anh ta không tin tưởng cảnh sát, cũng không phải vì anh ta muốn tìm đường chết. Chỉ là anh ta tự tin bản thân cũng có thể cứu Nhiễm Nhiễm, chỉ là... Anh ta cũng có những việc mình muốn làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận