Trò Chơi Suy Diễn

Chương 628: Mộng Yểm (5) - Ác mộng (1)

Năm giác quan của hắn nhạy bén hơn người thường, đặc biệt là thính giác, hắn dễ dàng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai cô gái qua cánh cửa.



Trong trường hợp này, việc thu thập thông tin được giao cho Triệu Nho Nho, đó lẽ ra là công việc của cô ấy.



Vậy thì việc thu thập thông tin giao cho Triệu Nho Nho là được rồi, đây vốn dĩ là sở trường của cô ấy.



Hắn đợi cho đến khi hai người rời khỏi vị trí gần cửa ra vào, lấy từ túi quần jean ra một sợi dây thép mảnh.



May là khu dân cư này này không sử dụng khóa vân tay phổ biến trong những năm gần đây mà là khóa chìa thông thường. Với kỹ năng bẻ khóa của hắn...



Chẳng mấy chốc, Dư Hạnh nhẹ nhàng mở cửa bước vào.



Một luồng khí lạnh lập tức xâm chiếm toàn thân hắn.



Hắn nhấn công tắc đèn trên tường, ngay lập tức, một luồng ánh sáng đỏ chiếu vào người hắn.



“Cái màu gì đây?” Hắn lẩm bẩm, nheo mắt nhìn đồ đạc trong phòng.



Căn nhà không lớn, trông có vẻ như Chu Tuyết là một cô gái trẻ mới ra trường vài năm, đủ tiền mua được.



Cách bài trí không máy cầu kỳ, cũng không có nhiều cá tính, duy chỉ có bên cạnh TV là có một hình người bằng giấy.



Dư Hạnh bắt đầu tự hỏi liệu con quỷ lần này có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người hay không, nếu không thì ai lại để người giấy dùng trong tang lễ ở nhà để chiêm ngưỡng chứ?



Hắn từ từ tiến lại gần, mắt liếc nhìn góc tường.



… Một mới tóc rối vón lại với nhau.



… Những mảnh móng tay bẩn.



Những thứ thường thấy trong phim kinh dị để tạo bầu không khí rùng rợn có thể được tìm thấy ở khắp nơi.



Đột nhiên phía sau vang lên tiếng đổ vỡ.



Hắn quay đầu lại.



Ở lối vào, đôi giày nữ vừa xếp gọn gàng trên giá giày rơi xuống sàn, và ở ngay giữa chúng, một đôi giày vải màu đỏ mà hắn chưa từng thấy trước đó, được được đặt ngay ngắn, mũi giày hướng thẳng về phía hắn.



[Khán giả: "Nhìn anh chàng này là biết không phải người tốt rồi! Sợ chết khiếp luôn, hu hu hu."]



[Hứa Thụ: "Quả nhiên, anh ta chính là lệ quỷ! Dù giả vờ làm người đến mức nào, cách hành động của anh ta vẫn không thể che giấu được!"]



Quả nhiên trong căn phòng này có điều kỳ lạ...



Dư Hạnh cúi xuống nhặt đôi giày kia lên, thờ ơ đánh giá chúng.



Đây là một đôi giày thêu.



Trên mặt đôi giày đỏ có những bông hoa được thêu bằng chỉ màu đỏ sẫm vô cùng tinh xảo, như thể được tạo ra từ bàn tay của người thợ thêu giỏi nhất vậy.



Ngoài việc trên đó có chút hơi thở của nguyền rủa ám vào, nó cũng chỉ là một đôi giày bình thường, khi chạm vào thì có cảm giác lạnh như băng mà thôi.



Dư Hạnh híp mắt lại.



Không sai, đây không phải quỷ khí bình thường, mà là hơi thở của nguyền rủa.



Quỷ khí tượng trưng cho việc có ma quỷ lảng vảng quanh đây. Hơi thở của nguyền rủa thì lại tượng trưng cho việc sự kiện này có dính dáng đến một loại vật dẫn nguyền rủa nào đó. Phương pháp đối phó ở đây không còn là bụp nhau với quỷ vật nữa, mà là tìm ra điểm để phá vỡ thế cục giống như giải mã vậy.



Cái lạnh âm u trong gian phòng mãi không chịu tan nhưng lại không có tính công kích rõ ràng, chúng giống như những phân tử vô thức chỉ biết lượn quanh một cách chậm rãi vậy.



"Nguyền rủa... Dấu vết hoạt động của quỷ vật để lại..." Liếc nhìn đôi giày thêu trong tay một lát, hắn đi đến chỗ ban công chính, lặng lẽ mở cửa sổ, sau khi thò đầu xác nhận không có người đi ở phía dưới mới vứt đôi giày thêu ra ngoài.



Một đôi giày đỏ dưới sức lực của hắn bị quăng ra thật xa rồi rơi vào bụi cỏ xanh um tùm, mất hút.



Làm xong chuyện này, Dư Hạnh liếc mắt nhìn người giấy cạnh tủ ti vi, tự hỏi xem có nên ném đi luôn hay không.



Mặt của người giấy được tô vẽ bằng những màu sắc tươi sáng đậm nét, miệng nó thẳng tắp, các đường nét khuôn mặt được vẽ bằng mực khác hẳn so với con người, không hề sống động như người giấy trong nhiệm vụ ở giai đoạn đầu



Hơi thở của nguyền rủa trên người nó cũng không nồng bằng đôi giày thêu kia.



Thoạt nhìn chỉ là một người giấy nhỏ bình thường mà thôi.



"Bỏ đi."



Đôi giày thêu có thể nói là tự nhiên xuất hiện, ném đi cũng sẽ không bị nhận ra, nhưng người giấy vốn là đồ trang trí đặt sẵn ở đó. Nếu không thấy, Chu Tuyết nhất định sẽ phát hiện.



Dư Hạnh tha cho nó, đi đến gần phòng ngủ của Chu Tuyết.



Tuy rằng thân là một thằng đàn ông, đối với phòng ngủ của người con gái mình không quen biết thì việc dòm ngó là điều không nên, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, hắn cũng chỉ có thể làm loại chuyện khiến người ta vui mừng, ấy chết, không phải, khiến người ta buồn tủi này thôi.



Đi vào phòng ngủ, hắn không hề nhìn linh tinh mà chỉ liếc qua chỗ bàn sách. Trên bàn có vài trang giấy nháp lộn xộn viết một số ý tưởng về thế giới quan. Theo đánh giá của Dư Hạnh, chữ viết trên giấy rời rạc, không hề có mối tương quan nào cả, giống như thi thoảng nghĩ được cái gì thì lập tức ghi lại để không quên mất vậy.



Nội dung của nó đều liên quan tới "Mộng Yểm".
Bạn cần đăng nhập để bình luận