Trò Chơi Suy Diễn

Chương 638: Mộng Yểm (8) - Linh ngọc (1)

Dư Hạnh đi giày đạp lên trên mặt sàn toàn máu đột ngột phát ra âm thanh.



Bóng dáng kia ngừng lại, xem hình dáng có vẻ đang nhìn về phía hắn.



Người giấy cũng sững sờ mất một lúc, sau đó nó ngồi dậy từng chút từng chút, vô cùng cứng ngắc, hai chân đỡ lấy thân trên của nó, thân trên đỡ lấy đầu, nó chậm rãi xoay người lại.



Ánh mắt Dư Hạnh khẽ thả lỏng xuống một chút, thấy bàn tay của người giấy vẫn dán vào với hai bên sườn, hình như vẫn chưa thể cử động được.



Chu Tuyết đắp chiếc chăn nhung màu đỏ nằm ở trên giường, cơ thể cô ấy cuộn tròn lại, lông mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh rơi xuống liên tục như hạt đậu, sắc mặt thì tái nhợt, ngay cả hai cánh môi cũng ánh lên màu xanh tím không bình thường.



Thế giới bên ngoài không liên quan gì đến cô ấy, bản thân cô ấy đang bị hãm trong một thế giới khác, trải qua ác mộng không tốt đẹp hơn thế giới hiện thực được là mấy.



Lúc này người giấy hoàn toàn chuyển hướng về phía Dư Hạnh, đôi giày thêu nó đeo trên chân lại một lần nữa chĩa mũi giày về phía Dư Hạnh.



Dư Hạnh không sợ chút nào, còn thong thả mà chào hỏi: “Hê, lại gặp mặt rồi?”



“A…”



Đáp lại thái độ của hắn, trong không khí đột nhiên truyền đến âm thanh gào rống của người phụ nữ, âm thanh này quanh quẩn trong không gian bị giam cầm này, cũng không chói tay mà lại mỏng manh như xa cuối chân trời.



Hắn điều chỉnh thính giác cẩn thận lắng nghe, miễn cưỡng có thể nghe ra được mấy từ “Buông ta”, “Chết”, “Hắn ta đã”… không chắp nối thành câu.



Ngay khi hắn còn định tiếp tục lắng nghe thì người giấy mất đi sự chống đỡ mà ngã xuống, trong nháy mắt ngay sau đó một hư ảnh màu đỏ hiện lên từ người giấy, bay lên giữa không trung rồi giương nanh múa vuốt đánh về phía Dư Hạnh!



Lần này không phải là hư trương thanh thế để thử nữa, Dư Hạnh thật sự cảm nhận được rõ ràng một luồng gió lạnh lẽo theo hư ảnh màu đỏ kia tập kích lên người hắn.



Cùng lúc đó một loại cảm giác cứng ngắc từ đỉnh đầu trở xuống khiến việc di chuyển cơ thể trở nên khó khăn, dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn hư ảnh kia đánh đến trước mặt.



Ngón tay Dư Hạnh giật giật, sống lưng thẳng tắp, con dao găm phản xạ lại ánh sáng đỏ u ám, làn sương mù màu xanh lục ngo ngoe rục rịch.



“Không có việc gì, từ từ.” Hắn dùng âm thanh chỉ bản thân hắn có thể nghe thấy nói.



Dao găm tạm thời an tĩnh lại, động tác nhỏ này không bị ai phát hiện, cánh tay hư ảnh màu đỏ được quấn trong ống tay áo đẫm máu kia đã chạm vào hắn.



Lạnh.



Cái lạnh đến thấu xương.



Trong nháy mắt một luồng khí lạnh lẽo đủ để đóng băng con người ta bao phủ lấy hắn, hai đồng tử của Dư Hạnh hơi dãn ra, nhìn hư ảnh sau khi chạm đến bản thân hắn thì giống như bọt biển tan vào trong cơ thể hắn.



“Tôi đã chết rồi!”



“Sao vẫn không tha tôi chứ?”



“Rốt cuộc mày muốn gì!!!”



“...”



Âm thanh gào rống của người phụ nữ nổ tung ở trong màng nhĩ hắn, giống như được phát lại từ dòng thời gian nào đó.



Từng câu nguyền rủa mang theo sự nức nở làm ô nhiễm tinh thần hắn với tư thế rào rạt, ồn ào đến nỗi huyệt thái dương của Dư Hạnh bắt đầu đau nhức cả lên.



Cũng không biết giọng nữ này đang mắng ai, tình cảm chân thật trong đó khiến một thính giả bàng quang như hắn hoàn toàn bị ngộ thương.



Hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể của mình có thể một ý thức khác, cùng hắn tranh đoạt quyền khống chế cơ thể, tinh thần của hắn dần dần mơ hồ rồi trở nên trống rỗng, tầm mắt dần kéo lên cao, giống như lúc ở trong quan tài ý thức rời khỏi cơ thể.



Ý thức xâm lấn này liên tục tiến vào phá hủy ý thức vốn có là hắn, Dư Hạnh tránh né nó, rất nhanh hắn đã bị đuổi ra một góc bên, ý thức kia nắm giữ cơ thể.



Trong tiếng nói mớ cuồng loạn truyền đến còn có một tiếng than rất nhỏ không thể nghe thấy được.



“Rất xin lỗi…”



Dứt lời, cánh tay của hắn đã không chịu sự khống chế của hắn nữa mà nâng lên, nắm về phía trước lấy hai cái.



Sau đó đôi chân dài cứng đờ bước từng bước cứng nhắc và thiếu phối hợp về phía giường của Chu Tuyết.



Nhìn hình ảnh trên phòng phát sóng trực tiếp, thì sau khi Dư Hạnh dung hợp với hư ảnh xong thì đột nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, màu sắc của tròng mắt ngẫu nhiên đổi qua lại giữa màu đen và màu máu, cuối cùng máu màu tràn đầy tròng mắt, mang theo một cơ thể tràn đầy quỷ khí đi về phía mục tiêu cần bảo vệ.



[Bám vào người à?]



[Đúng không, cái bóng dáng kia ban đầu bám vào trên người giấy, hiện tại có người đưa thân đến cửa nó lập tức bám vào trên thân thể người ấy.]



[Tế phẩm của Hạnh đâu? Hắn không có tế phẩm loại phòng ngự sao?]



[Người mới sao có thể có đầy đủ tế phẩm thế được.]



[Bây giờ hắn còn sống không?]



[Chắc chắn là vẫn còn sống, phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn ở đó, dù hắn suy diễn tốt đến đâu nếu đã tham gia vào Đường Thẳng Song Song Chết Chóc thì sẽ không vô dụng đến mức không có chút năng lực phản kháng nào, chưa kể hắn càng không phải loại kệ cho người ta bắt nạt.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận