Trò Chơi Suy Diễn

Chương 322: Trong nước có người (2)

Khuôn mặt của bà cốt hiện lên vẻ đau đớn. Cô ta giống như một người phụ nữ yếu đuối chưa từng chịu tổn thương nên khi bị thương chỉ có thể đứng yên tại chỗ không thể cử động nổi.



Sau khi Dư Hạnh xem xong thì hắn đã nhận ra mục đích của bà cốt nên đáp: "Vết thương dường như khá nặng. Có phải bây giờ cô không thể di chuyển được không?"



"Ừ, đau quá. . ." Bà cốt trả lời. Trong mắt của cô ta hiện lên một tầng hơi nước. Cô ta nhìn về phía Dư Hạnh: "Ở đây có nhiều cỏ răng cưa nên thường xuyên sẽ xeẹt qua da người. Bình thường khi đi qua đây tôi đều rất cần thận nhưng hôm nay vì mải nói chuyện với cậu nên mới không để ý."



Cô nói ra mấy lời như vậy là muốn tôi cảm thấy tội lỗi có đúng không?



Dư Hạnh hợp tác nói: "Tất cả đầu là do tôi. Nếu không tôi cõng cô về làng nhé?"



"Tôi không muốn về. Đau... Ở bên bờ hồ là nơi khiến tôi cảm thấy an toàn hơn, nếu được. .. Cậu có thể về lấy hòm đựng thuốc cho tôi có được không? Tôi sẽ tự mình đi đến dòng sông trước để rửa vết thương, tránh bị nhiễm trùng." Mặc dù bà cốt cảm thấy lời xin lỗi của Dư Hạnh không hề chân thành nhưng cô ta vẫn nói tiếp. "Được rồi, vậy cô cứ đi đến chỗ đầu con sông đi. Khi đi đến được nơi đó thì cô hãy đứng im một chỗ. Tôi sẽ lấy hòm đựng thuốc. Sau khi lấy được tôi sẽ tìm cô dọc theo bờ sông." Dư Hạnh quyết đoán nói. Sau khi nói xong hắn liần vội vã rời đi. Dường như hắn thực sự lo lắng cho bà cốt.



Nhìn theo bóng dáng của Dư Hạnh biến mất trong rừng rậm, ánh mắt của bà cốt trở nên lạnh nhạt. Trên khuôn mặt của cô ta là vẻ lạnh lùng. Bà cốt chậm rãi đi về phía con sông, hoàn toàn không bị vết thương trên chân ảnh hưởng đến chút nào.



"Thích Duy. .. Anh cảm thấy hắn thế nào?" Cô ta nhẹ nhàng hỏi rồi ngồi xổm xuống. Ngón tay của cô ta chìm vào mặt nước bẩn tạo ra những gợn sóng.



Một nơi khác trên mặt nước cũng phát ra gợn sóng. Dường như cũng đang đáp lại lời của cô ta.



Bà cốt tiếp tục thì thầm: "Khi lần đầu em nhìn thấy hắn, em đã cảm thấy hắn sẽ là cơ thể hoàn hảo nhất của anh. Hắn dịu dàng, điển trai, trẻ tuổi và có mái tóc dài rất giống anh nên hôm nay em đặc biệt đưa hắn đến cho anh xem. Nếu như anh hài lòng..."



Đột nhiên, từ dưới mắt nước yên bình kéo ra một dải sóng dài. Một thứ gì đó từ trung tâm dòng sông bơi về phía cô ta. Khi nhìn thấy điều này, ánh mắt của bà cốt tràn đầy sự vui vẻ.



"Xoạt...”



Âm thanh của mặt nước vỡ vang lên. Trước tiên một cái đầu đen nổi lên mặt nước. Dần dần, màu đen càng ngày càng cao. Từ bên trong mái tóc dày đặc lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.



Khuôn mặt này là khuôn mặt của một người đàn ông, hơi sưng phù và thối rữa một chút. Thậm chí trên khuôn mặt còn có những đốm màu tím không rõ nguồn gốc. Thế nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được khi còn sống anh ta cũng là một chàng trai đẹp trai.



Trên mặt nước, đầu người không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng nhìn về phía bà cốt đang mỉm cười. Sau đó đột ngột nổi lên cao, toàn bộ phần trên cơ thể bắt đầu nổi lên. Chiếc áo choàng rộng màu đen ẩm ướt vẫn khoác trên người. Mái tóc kéo dài từ đầu trải dài xuống, lan ra trên mặt nước, có khi dài tới vài mét. Trông rất rối rắm và quấn lấy nhiều vết bẩn.



Cảm giác mà mái tóc của người đó mang lại giống như mái tóc dày đặc tắc nghẽn ở cống rãnh trong phòng tắm khiến người khác dù không biết lý do nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.



Nhưng khi nhìn kỹ hơn, dáng vẻ của người trong nước nổi lên giống hệt tượng đá “vị thần tiên" mà người dân thờ cúng trong ngôi làng. Bà cốt duy trì tư thế ngồi xổm rồi nhìn anh ta. Dù khi đối diện với dáng vẻ không còn là con người của anh ta nhưng trong ánh mắt cô ta vẫn hiện lên vẻ si mê.



"Hắn là người ngoài và bây giờ hắn đang bị mất trí nhớ. Những ngày qua em đều gọi hắn là Thích Duy. Thật giống như đang nói chuyện với anh."



“Thích Duy, khi em vừa thấy hình ảnh của hắn phản chiếu trong nước. Hình như em đã nhìn thấy tương lai của chúng ta. Anh sẽ thay đổi một túi da hoàn hảo nhất và mãi mãi ở bên cạnh em..."



Chưa kịp nói xong, đột nhiên người trong nước túm lấy cổ bà cốt rồi nhấc cô ta lên cao khiến cô ta chơi vơi giữa không trung.



Anh ta nhìn bà cốt với ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một người xa lạ. Ánh mắt này hoàn toàn trái ngược với ánh mắt của bà cốt khi nhìn anh ta.



"Cô muốn tôi lấy đi túi da của hắn là do cô thích tôi hay do cô coi trọng bề ngoài của hắn?" Mặc dù miệng của anh ta không hề di chuyển nhưng giọng nói lại trực tiếp vang lên trong đầu bà cốt. Trong giọng nói của anh ta tràn ngập sư nghi ngờ, không hề có một chút sự tin tưởng nào dành cho bà cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận