Trò Chơi Suy Diễn

Chương 54: Mịt mờ

Vân Tứ: ". . ."
Được thôi, là hắn hiểu lầm Dụ Phong Trầm rồi, Ngu Hạnh đúng thật là một cái cẩu vật.
Thật khó tưởng tượng nổi, lấy được đồ vật không cho bọn họ thì thôi đi, đằng này nếu muốn cho, lại còn muốn dùng đồ vật vừa mới không mất gì lấy được xem như thẻ đánh bạc để trao đổi với bọn hắn, đây chẳng phải là có hơi vũ nhục người ta sao?
Nếu như súng của hắn vẫn còn, hắn thật sự muốn dùng họng súng dí vào đầu Ngu Hạnh, cho đối phương biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ.
Ngay lúc Ninh Phong nghe được câu này, hắn đã nhận lấy... hoặc phải nói là bị nhét vào tay viên xương cốt hình tròn kia, hắn liếm liếm bờ môi hơi khô, ánh mắt nhìn về phía Ngu Hạnh tràn đầy cảm xúc kỳ quái: "Trao đổi lễ vật?"
Ngu Hạnh: "Nếu chúng ta đều là hai đội ngũ đã quyết định hợp tác, trao đổi lễ vật không phải là chuyện nên làm sao?"
Ninh Phong tung tung viên cốt cầu trong tay, dường như đang suy tư điều gì đó, cuối cùng một tay nắm chặt lấy viên cốt cầu: "Ngươi nói đúng, đúng là nên tặng ngươi một món quà đáp lễ."
Hai chữ "lễ vật" được hắn nhấn mạnh khi đọc ra, không cần nghĩ cũng biết từ ngữ này trong miệng hắn đại biểu cho thứ gì đó e rằng không phải vật tốt đẹp gì.
Triệu Nhất Tửu mơ hồ cảm thấy không ổn, tiến lên một bước định ngăn cản hành động vô cùng phách lối này của đội trưởng nhà mình. Thế nhưng, hắn chưa kịp, Ninh Phong đã thò tay vào trong túi, sau đó...
Một vệt hàn quang loé lên trong màn đêm, theo tay Ninh Phong hướng về phía cổ Ngu Hạnh vạch tới. Năng lực phản ứng của Ngu Hạnh cũng rất nhanh, hắn cấp tốc ngửa đầu ra sau, cảm nhận được thứ gì đó lướt qua da mình, sinh ra cảm giác đau như bị cắt.
Nếu là lúc bình thường, thứ có thể khiến hắn sinh ra cảm giác này hẳn là con tiểu đao giấu trong tay áo Ninh Phong. Trong 0.01 giây đầu, hắn đúng là nghĩ như vậy, thế nhưng ngay sau đó hắn liền kịp phản ứng, hiện tại bản thân đang ở trong trạng thái cảm giác đau bị phóng đại, chỉ có một chút cảm giác đau như vậy, e rằng vật trong tay Ninh Phong kia chỉ vừa chạm phải mình thôi, chứ không hề có hiệu quả gây thương tích.
Nhưng Triệu Nhất Tửu lại không biết Ngu Hạnh đang nghĩ gì trong lòng, đồng tử hắn co rụt lại, nhoáng một cái đã đến giữa hai người, mặt mày âm trầm, cây đinh dài trong tay tạm thời hoá thành vũ khí cận chiến, đâm thẳng về phía mặt Ninh Phong.
Ninh Phong huýt sáo, nhanh nhẹn lùi lại mấy bước, tiện thể hơi che mặt: "Oa a, thật là hung dữ, đừng gấp gáp thế chứ, đây chỉ là một món lễ vật thôi mà."
Hắn xoè tay ra, để lộ thứ kẹp giữa các ngón tay. Cây đinh dài của Triệu Nhất Tửu vung đến nửa chừng thì dừng lại giữa không trung, mũi đinh nhọn cách trán Ninh Phong chỉ khoảng mười centimet.
Chỉ thấy trong tay Ninh Phong không phải là tiểu chủy thủ hay lưỡi dao như bọn họ tưởng tượng, mà chỉ là một mảnh giấy gấp nhỏ bé, sặc sỡ, đang phát sáng.
Mảnh giấy được bàn tay khéo léo gấp thành hình dạng một con tiểu đao, trông như một tác phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
"Trong phòng giải trí ở cứ điểm của chúng ta có rất nhiều đồ chơi nhỏ kỳ lạ quái đản, ta thấy thứ này khá xinh đẹp nên mang theo một cái ra ngoài, nhìn xem này, còn là loại huỳnh quang đó nha ~" Ninh Phong huơ huơ con tiểu đao bằng giấy, khoe khoang, "Nếu các ngươi thích, lần sau ta sẽ không lấy ra vội vàng như vậy, gấp thành một đoá hoa rồi đưa cho các ngươi, thế nào?"
Vân Tứ thì vui rồi, nhưng lại có chút nghi hoặc: "Tại sao ngươi lại đem đồ trong phòng giải trí cho trẻ em ở cứ điểm chúng ta ra đây? Khoan đã, ngươi lén lút sau lưng bọn ta đến phòng giải trí trẻ em từ lúc nào thế?"
Chấp Kỳ Giả thở dài, rõ ràng là Ninh Phong đang tạo bầu không khí rất ngầu, vậy mà Vân Tứ lại thật biết cách đặt câu hỏi, về khoản phá hoại bầu không khí này, Vân Tứ luôn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Ninh Phong không để ý đến nghi hoặc của Vân Tứ, hắn nhướng mày, nụ cười trên mặt mang một chút ý vị điên cuồng, như thể hành động khiêu khích vừa rồi hoàn toàn không đáng để hắn bận tâm.
Ngu Hạnh hiểu rằng đây là đối phương đang cảnh cáo mình, không nên đối phó bọn họ như đối phó những kẻ ngốc khác. Kể cả chuyện "di hài", nếu hắn đã chiếm món hời lớn này ngay trước mắt mọi người – trước đây còn thịnh hành câu 'người gặp có phần' cơ mà – thì lúc này thế nào cũng phải để bên Thể Nghiệm Sư húp được chút canh, nếu không thì thật sự có chút không nói nổi.
"Giấy gấp đúng là rất xinh đẹp, không biết cứ điểm của chúng ta có không nhỉ?" Vì vậy, Ngu Hạnh hoàn toàn không tức giận, hắn sờ lên cổ mình, phía trên không có một vết thương nào, chỉ là chỗ vừa bị lướt qua nhanh chóng vẫn còn lưu lại chút dư vị đau đớn.
Hắn một tay hờ hững đặt lên trên yết hầu, vô cùng thưởng thức mà đánh giá biểu cảm của Ninh Phong: "Ta thích cái biểu cảm này của ngươi, rất đẹp."
Sau khi nói ra lời thoại mà bình thường chỉ có kẻ biến thái mới nói, hắn còn tỏ ra rất hứng thú với đề nghị của Ninh Phong: "Có điều trong đội chúng ta đã có một tên thích đi tặng hoa khắp nơi rồi, nếu ngươi muốn tặng đồ thủ công cho bọn ta, đừng gấp hoa nữa, chẳng có gì mới lạ cả, ngươi gấp cho ta một con Đại Lang cẩu đi!"
Ý cười của Ninh Phong càng sâu, giống như một kẻ bị bệnh tâm thần gặp được bạn cùng phòng bệnh ở nơi đất khách quê người: "Tại sao lại là Đại Lang cẩu?"
"Đại Lang cẩu dễ thương mà, thực dụng hơn hoa." Ngu Hạnh liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Triệu Nhất Tửu, người này vừa rồi đã trực tiếp xông lên ngăn cách hắn và Ninh Phong, lúc này khí chất u ám căng cứng trên người vẫn chưa tan đi, chỉ cần nhìn đường xương hàm là có thể thấy được trạng thái nghiêm cẩn chuẩn bị chiến đấu của người này, cực kỳ giống một con chó săn tùy thời chuẩn bị công kích.
Thế là Ngu Hạnh bổ sung: "Gấp cho ta con màu đen nhé, nếu giấy của ngươi là loại huỳnh quang, vậy thì làm một con Đại Lang cẩu màu đen ngũ thải ban lan đi."
"Vậy thì quyết định vậy nhé, ta sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị cho ngươi, lần gặp mặt sau sẽ tặng ngươi..." Ninh Phong đã nhận ra ánh mắt của hắn, lập tức hiểu rõ, lại chuyển nụ cười mang vẻ khiêu khích đó sang Triệu Nhất Tửu, "Vị khốc ca này, có muốn ta nặn thêm cho ngươi một con hồ ly không?"
"Khốc ca" thầm nghĩ: Ngươi nặn cái búa.
Triệu Nhất Tửu lạnh lùng nhìn sang, không hề có ý muốn đáp lời, tiện thể còn nghĩ thầm, nếu như nặn một con hồ ly, hắn thật không biết là đang ám chỉ đội trưởng hắn hay là Ngu Hạnh.
"Không cần." Hắn nói, trong lòng còn bổ sung một câu: Mau cút đi.
Mấy người này không đi, hắn cũng không thể dùng năng lực Cái Bóng Vu Sư mang Ngu Hạnh dịch chuyển về, trời đã không còn sớm, còn không về cứ điểm, chẳng lẽ định ở đây ngắm trăng sao.
Ninh Phong phát hiện vẻ chán ghét trong mắt Triệu Nhất Tửu không phải giả vờ, thế là nhếch miệng cười. Vừa lấy được chỗ tốt là viên cốt cầu, lại còn "dọa" Ngu Hạnh một phen, hắn hài lòng ngâm nga một điệu dân ca ấm áp nào đó, cười híp mắt gọi Chấp Kỳ Giả và Vân Tứ đi theo tấm gương rời khỏi.
Vân Tứ có lẽ là đói bụng, sờ sờ bụng mình, giống như con báo không chút do dự nhảy vào mặt gương. Mặt kính gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, cả người hắn liền biến mất không thấy.
Ngu Hạnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng trên mặt kính, chỉ thấy mặc dù tấm gương tỏa ra ánh sáng u u trong đêm tối, nhưng bề mặt kính lại đen kịt một màu, không nhìn ra được gì cả.
Chấp Kỳ Giả bình tĩnh bước vào trong gương. Chỉ còn Ninh Phong, nửa người đã đi vào, vẫn còn quay đầu lại, dùng ánh mắt ấm áp như anh trai nhà bên nhìn chăm chú Ngu Hạnh và Triệu Nhất Tửu, để lại một câu giả lả: "Mong chờ lần gặp mặt sau nhé ~"
Tiếng nói vừa dứt, người cũng đã biến mất.
Khu phố bên ngoài Viện bảo tàng mỹ thuật cuối cùng cũng trở nên vắng lặng. Cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cũng không hề chọc phải bất kỳ một quỷ vật lang thang nào. Ngu Hạnh suy đoán rằng số lượng quỷ vật lượn lờ trên đường phố là rất ít, e rằng những quỷ vật không ở bên trong các kiến trúc của phó bản thì cũng giống như trong con hẻm nhỏ mà bọn họ vào trước đó, đều đã tách ra nghỉ ngơi trong những căn phòng đổ nát.
"Cuối cùng cũng đi rồi." Triệu Nhất Tửu nhìn về phía tấm gương kia, âm trầm liếc một cái, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Ngu Hạnh, "Vừa rồi ngươi làm gì mà trêu chọc bọn hắn như vậy?"
Ngu Hạnh thấy bốn bề vắng lặng, nói chuyện cũng coi như an toàn, bèn giang tay ra: "Không thăm dò một chút, làm sao biết được điểm mấu chốt của bọn họ ở đâu? Hiện tại toàn bộ thành viên trong đội chúng ta đều không có ký ức về việc tiếp xúc với bọn họ, nói cách khác, dòng thời gian của chúng ta đi trước dòng thời gian của bọn họ. Điều này rất bất lợi cho chúng ta, ta cũng không có đủ kênh thông tin để chứng minh câu nào bọn họ nói là thật, câu nào là giả. Chỉ khi thử thăm dò bọn họ, mới có thể biết được, việc liên hợp với chúng ta mà bọn họ nói, thậm chí là một vài mối liên hệ sâu xa hơn, có thật sự không hề có khúc mắc như lời bọn họ nói hay không."
Lý do này quá đường hoàng, đến mức ngay cả Triệu Nhất Tửu muốn khuyên Ngu Hạnh đừng liều lĩnh quá đáng cũng không tìm được cớ để tiếp tục khuyên răn. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn thoáng vẻ bực bội: "Nếu như con dao vừa rồi là thật... Thôi bỏ đi, nói không chừng đều nằm trong dự liệu của ngươi rồi."
Ngu Hạnh nhìn ra sự lo lắng của Triệu Nhất Tửu, quyết định thành thật một lần hiếm hoi: "Cái đó thì lại không có. Nếu đã là thăm dò, ta làm sao biết hắn sẽ làm ra hành động gì với ta chứ? Chỉ có điều là, dù cho yết hầu ta có thật sự bị cắt đứt, cũng có thể hồi phục như cũ, cho nên tương đối không sợ hãi gì."
Hắn nhìn vào con ngươi của Triệu Nhất Tửu, phát hiện mình cứ nói thêm một chữ, thì ý lạnh trong mắt đối phương lại tăng thêm một chút, nên hắn kịp thời ngậm miệng.
"Vậy kết luận là gì?" Triệu Nhất Tửu biết mình không có cách nào thay đổi được kiểu làm việc không cần mạng này của Ngu Hạnh, dù sao phong cách hành sự này đã ăn sâu bén rễ vào người Ngu Hạnh từ trước khi hắn quen biết y, chỉ có thể khẽ thở dài, mặc cho Ngu Hạnh muốn làm gì thì làm.
"Kết luận là, cho đến hiện tại, tất cả những gì bọn họ nói chúng ta đều có thể tạm tin." Ngu Hạnh mang đến một tin tốt, "Mặc dù biểu cảm và lời nói có thể lừa người, nhưng những chi tiết nhỏ nhặt lại không dễ che giấu. Tính cách của Ninh Phong thì ta đã đại khái quan sát được trong Viện bảo tàng mỹ thuật rồi. Nếu như đội chúng ta thật sự từng có khúc mắc với đội bọn họ, và bọn họ chỉ đang lợi dụng sự chênh lệch thông tin để biến chúng ta thành nguồn tin tình báo đầu tiên của họ trong phó bản Tử Tịch Đảo này, thì vừa rồi thứ hắn rút ra sẽ không phải là mảnh giấy gấp như trò đùa ác ý kia đâu. Ra vẻ mọi thứ nằm trong lòng bàn tay, nhưng thực chất là xuất kỳ bất ý giết ta, đó mới là thái độ của Ninh Phong khi đối đãi với đồng minh giả."
Triệu Nhất Tửu: "Được thôi."
Hắn quay người đi, bề ngoài thì đang đánh giá con đường này và những cái bóng trải dài trên phố, nhưng thực tế khóe mắt lại đang kín đáo quan sát đường cong nơi khóe miệng đang nhếch lên của Ngu Hạnh. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, kể từ khi tiến vào hòn đảo này, Ngu Hạnh dường như có chút không giống trước đây.
Cụ thể là không giống ở chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ được, có lẽ đó chính là giác quan thứ sáu chăng.
Triệu Nhất Tửu vô cùng tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. Hắn luôn cảm thấy nhất định có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến hành động cử chỉ của Ngu Hạnh, bởi vì Ngu Hạnh là một kẻ thật sự rất tiếc mạng, chỉ khi đối mặt với tình huống có thể dùng cái chết đổi lấy lợi ích lớn hơn, y mới có thể không chút do dự từ bỏ mạng sống này.
Nhưng tình huống hôm nay rõ ràng không đủ để khiến Ngu Hạnh phải gánh chịu hậu quả có thể mất mạng... Triệu Nhất Tửu nhíu mày, cảm thấy sự việc không đơn giản. Hắn biết chỗ nào không giống rồi, Ngu Hạnh nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường, nhưng thực chất trong các lựa chọn hành động lại cấp tiến hơn trước đây rất nhiều.
Hắn thật sự lo lắng Ngu Hạnh đang không để ý đến một số tác dụng phụ nào đó. Liệu có phải thân phận "ô nhiễm thể" mang tới không chỉ là cảm giác đau bị khuếch đại, mà còn có thể thay đổi người ta một cách vô tri vô giác, khiến họ trở nên thiếu cẩn trọng hơn không?
"Đang nghĩ gì vậy?" Ngu Hạnh không nghe thấy lời tiếp theo của Triệu Nhất Tửu, nghiêng đầu vỗ vỗ cánh tay đối phương, "Mệt rồi à? Chúng ta về khách sạn thôi, việc dò xét hôm nay dừng ở đây."
"Được." Triệu Nhất Tửu chưa làm rõ được điểm này, hắn cảm thấy mình cần phải quan sát thêm một chút nữa, bây giờ quay về khách sạn là lựa chọn tốt nhất.
Hắn cài cây đinh dài vào bên hông mình, con ngươi dần dần biến thành màu đỏ thẫm, khí chất cũng lặng lẽ chuyển đổi trong bất tri bất giác.
Chỉ mấy giây trôi qua, Ngu Hạnh liền ý thức được, người đứng trước mắt đã biến thành Quỷ Tửu.
"Chậc chậc chậc, dạ hắc phong cao chính là thời điểm tốt để hoạt động, các ngươi lại muốn quay về lúc này, thật là lãng phí cảnh đẹp." Quỷ Tửu lắc đầu, trêu đùa, "Giờ đã đêm khuya, hay là đừng về nữa, ta dẫn ngươi đi xem 'đứng đường'?"
Ngu Hạnh ngắt lời hắn: "Không được, ta yếu rồi, muốn về bồi bổ thân thể."
Trắng trợn và không biết xấu hổ như vậy, thế mà Quỷ Tửu lại không tìm được lời lẽ cà khịa nào thích hợp để phản bác, dù sao người mà Ngu Hạnh đang chê cũng chính là hắn.
"Vậy thì thật đáng tiếc." Cuối cùng, Quỷ Tửu chỉ có thể thoả hiệp, chấp nhận sự thật là mình không có cách nào đi lang thang khắp nơi nữa. Để hả giận, hắn túm lấy gáy Ngu Hạnh, cùng lúc cái bóng lan ra từ dưới chân, hắn liền nhét Ngu Hạnh vào trong bóng tối trước tiên.
Chỉ cần còn ở bên trong Tử Tịch Đảo là sẽ có hạn chế. Hôm nay Quỷ Tửu đã lợi dụng năng lực Cái Bóng Vu Sư đi qua rất nhiều nơi, quả thực cũng tương đối suy yếu. Hắn nghĩ về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đi chơi tiếp, bèn nắm lấy Ngu Hạnh xuyên qua trong bóng tối một cách trôi chảy, dọc theo quỹ đạo lúc đến, rất nhanh đã về tới gần khách sạn.
Lần này Ngu Hạnh đã có kinh nghiệm, hắn nhắm mắt lại không nhìn những đường nét màu trắng kỳ quái trong bóng tối nữa, mà nhẹ giọng nhắc nhở: "Thử đi thẳng vào khách sạn xem, xem khách sạn có hạn chế năng lực của ngươi không."
Trong một khoảnh khắc, thần sắc của Quỷ Tửu dường như chuyển thành dáng vẻ hờ hững nhưng ẩn chứa lo lắng của Triệu Nhất Tửu, sau đó lại khôi phục nụ cười của Quỷ Tửu: "Ngu Hạnh, có phải ngươi mệt rồi không? Lúc đó ta đã trực tiếp xuất hiện trong phòng của ngươi và đội trưởng ta mà, ngươi quên rồi sao?"
Ngu Hạnh suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là như vậy.
Miệng lưỡi của Quỷ Tửu độc địa hơn nhiều so với trạng thái bình thường. Hắn vừa phân biệt phương hướng trong không gian hắc ám kỳ dị, vừa trào phúng: "Tốc độ phản ứng của ngươi hình như không còn nhanh như vậy nữa rồi. Chậc, ta nói này, thay vì tốn công tốn sức đi thăm dò người khác, không bằng ngươi chú ý đến chính mình mọi lúc mọi nơi đi, kẻo đến lúc chết rồi mà còn chưa kịp phản ứng."
"Ngươi đang quan tâm ta à?" Ngu Hạnh nhắm mắt hỏi.
Nếu hắn đã thăm dò ra được ý thức lệ quỷ có tính chủ động riêng, có thể cùng tồn tại song song với ý thức của Triệu Nhất Tửu như hai phương thức tư duy khác biệt, thì hắn tuyệt đối không tin Quỷ Tửu sẽ thật tâm thật ý nhắc nhở mình.
Mặc dù đó là sự thật, hắn quả thực đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình có chút bất thường.
"Đương nhiên rồi, quan tâm đội trưởng của ta chẳng phải là việc ta nên làm sao?" Giọng nói của Quỷ Tửu đầy vẻ chế nhạo, giống như vẫn đang trào phúng.
Ngu Hạnh suy nghĩ mãi mà không thể kết nối được phản ứng này với những phỏng đoán còn lại của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận