Trò Chơi Suy Diễn

Chương 434: Địa Ngục Của Alice - Sản Phẩ..

"Âm!"



Một tiếng động lớn vang lên, Dư Hạnh đã tiếp đất. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế chân đặt lên trên mặt đất. Nhưng ngay lập tức, một cơn đau kinh khủng từ chân truyền đến, lan dài đến đùi khiến trước mắt của hắn tối sầm lại, mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán. Dư Hạnh không khống chế nổi người mà ngã nhào nằm xuống đất. Hắn cảm thấy cơn đau đã lan rộng ra khắp ra cơ thể hắn như lục phủ ngũ tạng đầu bị vỡ nát. Khi nhảy thì trông Dư Hạnh rất đẹp trai... Nhưng khi rơi xuống thì hắn không còn dễ nhìn nữa rồi.



Dư Hạnh mất gần hai mươi giây mới lẫy lại tỉnh táo từ cơn chóng mặt và đau đớn. Sau đó hắn bắt đầu quan sát xung quanh.



Không gian màu bạc này vô cùng rộng lớn. Nhìn xa xa thì thấy vô số bức tượng điêu khắc lẳng lặng đứng yên trong gió. Một số bức tượng còn đối mặt về phía Dư Hạnh như đang nhìn chằm chằm vào hắn.



Dư Hạnh chống tay rồi ngồi dậy. Hắn thử cử động chân nhưng ngap lập tức hắn phải hít một hơi lạnh.



"UI...”



Hoàn toàn không ngoài dự đoán của Dư Hạnh. Chân của hắn đã bị gãy.



Không chỉ chân của Dư Hạnh bị gãy mà hắn cũng vừa mới nuốt một ngụm máu trào lên từ bên trong cơ thể. Rõ ràng sau một cú va đập nặng nhữ vậy đã khiến nội tạng của hắn bị tổn thương.



May mắn là cánh tay của hắn vẫn còn ổn. Dư Hạnh cố gắng lật người. Sau đó hắn cảm thấy từ chân truyền tới cảm giác ngứa ngáy và đau nhức. Xương bị lệch bắt đầu tự sắp xếp vào đúng chỗ cũ như có sự sống. Máu thịt cũng dần dần được tái sinh.



Nội tạng cũng truyền tới cảm giác thiêu đốt, đau nhức nhưng toàn bộ cũng đang tự làm lành các vết thương. Dưới ánh nhìn chăm chú của các bức tượng điêu khắc, Dư Hạnh nằm nghỉ năm phút đợi cho đến khi tất cả các vết thương đầu được chữa lành thì hắn mới thử cử động chân rồi sau đó mới từ từ đứng dậy.



Năng lực tự chữa lành vết thương là một điều tuyệt vời. ... Mặc dù nếu người bình thường có năng lực tự chữa lành vết thương thì cũng hiếm ai giống như Dư Hạnh không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì mà tự mình làm tổn thương cơ thể của mình cả.



Qua ô cửa sổ, Diệc Thanh đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Hắn ta chớp mắt vài cái rồi cảm thấy sự hứng thú của hắn ta đối với Dư Hạnh càng ngày càng nhiều hơn.



Thật thú vị, con người này... Diệc Thanh rời đi với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Dư Hạnh vỗ võ bụi trên người rồi sửa lại quần áo và tóc của mình. Sau đó hắn đứng thẳng quan sát các bức tượng điêu khắc trong nơi này.



Mặt đất là một loại kim loại không rõ nguồn gốc. Các đường nứt của gạch khó phân biệt. Nếu nhìn thoáng qua thì thấy chúng có vẻ như một thể thống nhất.



Ở cuối tầm nhìn, tường và sàn của nơi trưng bày những tượng điêu khắc này đầu là cùng một chất liệu. Những chiếc đèn có chiều cao tương đương với bức tượng điêu khắc đang phát ra ánh sáng màu xám bạc. Chúng được đặt lộn xộn ở mọi ngóc ngách của không gian. Có một chiếc đèn đang ở rất gần hắn. Chiếc đèn được thiết kế rất sáng tạo. Ánh sáng chiếu xuyên qua không gian trống rỗng khiến một khu vực rộng lớn xung quanh phản chiếu màu sắc của cận hiện đại. Điều đó khiến Dư Hạnh có cảm giác như mình đã quay trở Công viên Alice với phong cách Steampunk.



Có thể thấy rằng mọi thứ trong lâu đài cổ này đôi khi vẫn có bóng dáng của phiên bản trò chơi cũ của nó - Công viên Alice.



Dường như các bức tượng điêu khắc đang được khoác lên mình một lớp vải mỏng màu bạc. Điều đó không chỉ tăng thêm sự bí ẩn cho bức tượng mà còn khiến chúng trở nên sống động hơn như thể những bức tượng này sẽ có thể sống lại bất cứ lúc nào. Dư Hạnh quay đầu nhìn lại, từ góc nhìn của hắn có thể nhìn rõ từng cửa sổ của mỗi phòng ở tầng ba. Bao gồm cả nơi mà hắn đã nhảy xuống và tầng hai, nơi mà hắn chưa từng bước chân tới.



Dư Hạnh cũng không biết căn phòng ngủ của tầng hai ở bên dưới đối xứng với phòng ngủ chính của tầng ba là căn phòng ngủ như thế nào. Nhưng từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy cửa sổ của căn phòng đó đang bị tấm rèm che mất. Màu của tấm rèm lại là màu đỏ máu. Rõ ràng đây là một nơi mà Dư Hạnh chưa bao giờ ghé qua nếu không hắn nhất định sẽ nhớ.



Ngoài việc trang trí bên trong, bề mặt tường bên ngoài mịn như không có điểm nào để đặt chân. Chắc chắn chính Alice.... Thậm chí ngay cả chính con quỷ này cũng không ngờ rằng lại có người liều lĩnh đến độ nhảy từ trên tầng cao xuống nên mới không thiết lập cấm chế ở bên ngoài cửa sổ.



Dư Hạnh cười nhẹ. Thể chất không phải là của con người thực sự mang lại cho hắn quá nhiều lợi ích...



Nhưng đáng tiếc rằng nó lại có tác dụng phụ...



Dư Hạnh đã tham gia rất nhiều phó bản suy diễn và hắn cũng đã gặp không ít sinh vật quỷ. Trên thực tế, mỗi khi có sinh vật quỷ đến gân hắn thì khí lạnh trong cơ thể hắn cứ trào dâng không ngừng nhưng hắn cũng đã quen rồi. Sau khi tiến vào trò chơi Suy Diễn Hoang Đường và trở thành suy diễn giả thì tần suất bạo loạn của sức mạnh lời nguyền này ngày càng tăng cao. Hiện tại nhìn từ bề ngoài không thấy Dư Hạnh có biểu hiện gì kì lạ nhưng ở bên trong khi máu trào lên ra khỏi họng thì hắn cũng chỉ im lặng nuốt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận