Trò Chơi Suy Diễn

Chương 241: Lật đổ toàn bộ quy tắc (2)

Ý định của Triệu Nhất Tửu rất rõ ràng.



Tôi mong cậu hãy nói kế hoạch của cậu cho tôi đi. Nếu không tôi sẽ phải luôn phải lo lắng sợ hãi khi có một lúc nào đó tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu đã đào xong một cái hố cho tôi nhảy xuống.



Dù sao thì cậu cũng đã đào hố cho tôi rồi thì hãy để để tôi chuẩn bị tỉnh thần trước khi bị lừa xuống hố cũng chẳng muộn.



Dư Hạnh cũng hiểu được điều mà Triệu Nhất Tửu muốn truyền đạt.



Sau đó Dư Hạnh cảm thấy bản thân hắn bị Triệu Nhất Tửu tổn thương sâu sắc. Thực tế nếu nói thẳng ra thì Dư Hạnh tự cho rằng bản thân hắn chưa bao giờ lừa dối Triệu Nhất Tửu.



Cùng lắm thì chỉ có lúc gặp nhau lần đầu, hắn giả vờ là người mới để lừa sự giúp đỡ của Triệu Nhất Tửu. Sau đó lại tìm ra địa chỉ nhà của hắn ta rồi vui vẻ đến hỏi thăm cả gia đình của Triệu Nhất Tửu như là một người bạn thân thiết. Về sau thì cũng chỉ hù doạ hắn ta khi tham gia phó bản công viên Alice thôi mà.



Nghĩ đi nghĩ lại thì đáng lẽ trong lòng Triệu Nhất Tửu phải cho rằng Dư Hạnh là người dũng cảm nhưng vô cùng tốt bụng. Tại sao Triệu Nhất Tửu lại cảm thấy hắn là một người vô tình, không có lương tâm. Thậm chí còn suốt ngày nghĩ làm cách nào để hố cả đồng đội?



Hắn chưa bao giờ lừa dối Triệu Nhất Tửu!



Nếu bây giờ hắn hỏi cho ra lẽ thì chắc chắn Triệu Nhất Tửu không thể nào trả lời được. Đầu tiên, tất cả những hành động "dũng cảm và tốt bụng" của Dư Hạnh đã khiến cho Triệu Nhất Tửu muốn đấm cho hắn một cái.



Thứ hai, có lẽ đó là một loại trực giác hoặc là... Định kiến? Giống như cái cách hắn ta luôn nghĩ rằng vì Dư Hạnh là người rất giỏi nói dối mọi người nên ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ có nhiều cô gái vây quanh.



Có thể đàm phán được với Triệu Mưu thì tâm tư của người đó chắc chắn sẽ sâu xa giống như những kẻ cáo già trong gia đình nhà họ Triệu. Nếu không thì tối thiểu cũng phải giống như Triệu Mưu. Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ tử tế tốt bụng với tất cả mọi người nhưng bên trong thì chắc chắn đang tính toán làm sao để lợi dụng người khác một cách triệt để.



Triệu Mưu cũng thường xuyên đi đến quán rượu. Anh ta thường xuyên thay đổi bạn gái. Đúng là cái loại già rồi mà không nên nết.



Trong gia đình nhà họ Triệu, Triệu Nhất Tửu được coi là một người ngoại lệ. Hắn ta không giỏi trong việc toan tính và suy đoán sắp xếp bố cục. Cũng không giỏi thu thập thông tin và điều tra nên mấy người trong gia đình nhà họ Triệu coi Triệu Nhất Tửu như tay đấm mà bồi dưỡng. Vì vậy... Khi đối diện với Dư Hạnh, Triệt Nhất Tửu luôn có cảm xúc rất phức tạp. Vừa cảnh giác vừa an tâm, vừa châm biếm vừa ngưỡng mộ, vừa muốn mắng vừa muốn đánh.



"Tôi không có kế hoạch gì cả, chỉ là..." Dư Hạnh kéo dài giọng.



Biểu cảm của Triệt Nhất Tửu thay đổi, trở nên căng thẳng hơn một chút.



"Thực ra tôi đã đoán được ai là người lái đò rồi và tôi có thể đến tìm người đó bất cứ lúc nào. Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó không được thích hợp cho lắm." Dư Hạnh chậm rãi chỉnh lại vạt áo, sửa lại cổ áo sơ mi.



"Thế nhưng nếu cậu muốn đi tìm người lái đò trước cũng được. Vậy chúng ta liền... " Biểu cảm trên mặt của Triệt Nhất Tửu không thay đổi. Hắn ta nắm chặt tay của Dư Hạnh, ngăn cản hắn đang định rời đi: "Cậu đừng nói lấp lửng nữa. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?"



Dư Hạnh thấy Triệu Nhất Tửu nhất quyết muốn hỏi cho đến cùng. Hắn sờ sờ mũi rồi nói: "Là trực giác của tôi, cũng không đáng tin cậy lắm đâu." "Đáng tin." Triệt Nhất Tửu trả lời mà không suy nghĩ.



Triệt Nhất Tửu dừng lại một chút rồi ý thức được hắn ta đã thể hiện ra rằng mình quá tin tưởng vào Dư Hạnh một cách quá rõ ràng nên liền nói thêm một câu với giọng điệu mỉa mai: "Nếu đây là một bộ phim truyền hình, khán giả nhìn thấy cái kiểu lưỡng lự chậm chạp của cậu thì bọn họ nhất định sẽ rất muốn đập cho cậu một phát vào đầu." Dư Hạnh im lặng một chút. Hắn cảm thấy Triệt Nhất Tửu đang nói nhiều hơn so với lúc trước. Dư Hạnh lắc đầu. Hắn bất lực quyết định kể cho Triệt Nhất Tửu về suy đoán của mình: "Ở đây có quá nhiều quỷ. Chúng ta đi... Đi đến nhà vệ sinh." Bây giờ cũng không quá bận rộn mà trong góc hẻo lánh của quán rượu Vong Xuyên lại có nhà vệ sinh nên cả hai người đi vào nhà vệ sinh nam. Dư Hạnh híp mắt kiểm tra tất cả các cửa phòng vệ sinh, đảm bảo rằng không có quỷ nghe lén. Sau đó Dư Hạnh đưa hai tay vào túi, nhàn nhã nói: "Tôi luôn cảm thấy những con quỷ này không phải là không biết chuyện gì hết. Hơn hết hướng đi ngay từ đầu đã không đúng logic, cậu không nghĩ vậy không?”



Triệt Nhất Tửu dựa theo lời nói của Dư Hạnh mà hồi tưởng lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận