Trò Chơi Suy Diễn

Chương 600: Tang Lễ (13) - Tìm đường chế...

“Đừng khóc nữa.” Giọng nói của Dư Hạnh vang lên từ góc phòng. Cô ấy quay đầu lại, phát hiện Dư Hạnh đang mỉm cười nhìn mình.



Dù năm bức di ảnh của người đã khuất vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhìn vào họ, nhưng nụ cười này vẫn khiến cô ấy lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.



Nếu người này còn cười được, vậy có nghĩa là hắn đã phát hiện ra gì đó, ít nhất là hướng đi không sai.



Nước mắt của cô ấy lập tức bị kìm lại, rất nhanh chóng. Sau khi dùng tay áo lau sạch nước mắt, thế mà giọng nói không hề run rẩy, chỉ có chút khàn giọng: “Những người mặc đồ trắng đã biến mất, chúng ta phải tìm cánh cửa thật nhanh. Phải nhanh lên, với số lượng người mặc đồ trắng, tôi sợ hắn ta chạy được vài vòng đã bị đuổi kịp rồi.”



Đây là sự sắp xếp của Dư Hạnh.



Dư Hạnh là người vào linh đường trước nhất. Vài phút sau, khi xác nhận mọi thứ bên trong vẫn bình thường, Triệu Nho Nho mới bị Triệu Nhất Tửu nhẹ nhàng đẩy vào. Dư Hạnh dẫn đường, cô ấy theo sau, trong lúc đó Triệu Nhất Tửu chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý... Ở một mức độ nào đó, cô ấy thực sự không bị bao vây, nhưng Triệu Nhất Tửu lại bị bao vây. May mắn là, khu vực sân không bị giới hạn trong những căn phòng đóng kín nên việc thoát khỏi quỷ vật mà không bị thương không phải là vấn đề lớn với Triệu Nhất Tửu. Dù sao, hắn ta đã không còn là người mới với tốc độ kém hơn quỷ vật như ở nhà máy bỏ hoang khi trước, mà là một người đã tăng cường thể chất thông qua việc trao đổi. Tuy nhiên, việc một mình thu hút toàn bộ số người mặc đồ trắng của âm trạch, Triệu Nhất Tửu vẫn phải chịu đựng áp lực mà hắn ta không nên phải gánh vác ở tuổi này. Triệu Nho Nho rất lo lắng cho hắn ta, đây là em trai của Triệu Mưu. Nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn người rất bảo vệ em trai mình như Triệu Mưu sẽ xé xác cô ấy. Ừm... Chắc là không đến mức thật sự xé xác, nhưng cô ấy không thể đoán được lão cáo già đó sẽ làm gì.



“Được rồi." Trên mặt Dư Hạnh cũng có vệt nước mắt, đó là do hắn vừa mới cố ý khóc để đánh lừa cảm giác của những người mặc đồ trắng.



Hắn tùy tiện lau vài cái, rồi ngấng đầu đối diện với bức di ảnh vài giây, sau đó bước lại gần.



Triệu Nho Nho đã bắt đầu chạy quanh trong linh đường, chạm vào các vật dụng trang trí khác nhau, cố gắng kiểm tra xem liệu những thứ này có phải là công tắc của cánh cửa bí mật hay không.



Không có kết quả, cô ấy lại bắt đầu gõ tường, nghe xem âm thanh có gì khác thường không. Dư Hạnh không ngăn cản cô ấy, hắn điềm tĩnh đi đến quan tài của tiểu thiếu gia. Hắn thấy tiểu thiếu gia trong bức di ảnh từ từ mất đi vẻ hung dữ, sắc mặt trở nên vô cảm, và hai dòng máu đỏ chảy xuống từ mắt.



“Thùng thùng thùng.”



Dư Hạnh gõ ba cái lên nắp quan tài, phát ra tiếng vang trầm đục.



Cạnh của quan tài hơi bị biến dạng, giống như khi thợ thủ công làm việc đã mắc phải lỗi gì đó, khiến nắp quan tài và thành quan tài không thể hoàn toàn khít với nhau. Sau khi đậy nắp lại một cách cưỡng chế, họ đã dùng đinh đóng chặt, trong tình huống này, đương nhiên việc mở quan tài trở nên rất khó khăn. “Cậu đang làm gì vậy?” Triệu Nho Nho nhìn qua, không hiểu lắm.



Khi nhìn thấy Dư Hạnh đang đặt tay ở đâu, cô ấy kinh hãi đến tột độ, nhanh chóng bước tới.



Thực ra cô ấy cũng khá thông minh, mặc dù ở trong môi trường đáng sợ này khiến sự thông minh của cô ấy cũng bị giảm đi một nửa vì sợ hãi và lo lắng, nhưng cô ấy vẫn mơ hồ đoán được ý định của Dư Hạnh và cảm thấy hơi không thể tin nổi.



“Cậu không định mở những quan tài của năm nhân vật này ra chứ?”



Dư Hạnh đáng nghi im lặng một chút.



Triệu Nho Nho hoảng loạn chắn trước mặt Dư Hạnh, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt hắn luôn: “Cậu đừng làm bậy, tôi không tin cậu không cảm nhận được hơi thở nồng đậm của quỷ vật trong năm cỗ quan tài này!”



“Rõ ràng là những quan tài này chứa đựng những quỷ vật thật sự rồi! Trông có vẻ như chúng không thể ra ngoài vì bị kẹt trong quan tài, cậu có thể để chúng nằm yên một chỗ không? Đừng tự làm khó mình thêm nữa ——” Đúng vậy, các suy diễn giả đã giao đấu với quỷ vật rất nhiều lần rồi, họ rất nhạy cảm với hơi thở của quỷ vật.



Thậm chí cô ấy không cần phải gieo quẻ, vẫn có thể nhìn ra được oán khí không thể bỏ qua từ năm cái quan tài này, mỗi cái đều mạnh hơn người giấy!



“Chúng ta nên tập trung tìm cánh cửa được không, chị cầu xin cậu đó...” Dựa vào thông tin trên thẻ căn cước của Dư Hạnh, hắn mới chỉ hai mươi ba tuổi, trong khi Triệu Nho Nho lớn hơn hắn ba tuổi, vì thế cô ấy mới dùng cách xưng hô này.



Dư Hạnh giải thích: “Tôi không nghĩ rằng trong nhiệm vụ giai đoạn đầu lại xuất hiện năm quỷ vật mạnh ngang người giấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận