Trò Chơi Suy Diễn

Chương 15: Chúc Yên thật thảm

Chương 15: Chúc Yên thật thảm
Triệu Nhất Tửu thật sự muốn cười.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn mở đầu Ngu Hạnh ra, nhưng mục đích không phải là để xem thử tại sao tên này lại thông minh như vậy, mà là muốn chất vấn hắn một câu: "Đầu óc ngươi rốt cuộc bị cương thi ăn rồi hả?"
Hắn muốn nói chuyện đứng đắn, Ngu Hạnh quả thực có thể lái lệch đến tận Thái Bình Dương.
"Ai bảo ngươi cứ ấp a ấp úng." Ngu Hạnh nhẹ nhàng thở ra, thắt lại dây quần, cài lại nút thắt trên dây băng vũ khí, "Lúc nào mà ngươi trở nên nhăn nhó như vậy, hại ta chỉ có thể nghĩ theo hướng Chúc Yên quá ưu tú nên Tửu ca mới nảy sinh tình cảm... Rốt cuộc là thế nào?"
"Là thế này." Triệu Nhất Tửu hít một hơi thật sâu, nuốt lại lời mắng chửi đến bên miệng, dù sao chuyện sắp nói ra là hắn không đúng lý, "Lúc Chúc Yên đến tìm ngươi, Khúc Hàm Thanh không có ở đó, Triệu Mưu đã gặp nàng."
"Bọn họ trò chuyện một lúc, Chúc Yên chắc hẳn đã nghe ngươi nhắc qua về chúng ta, nên cũng không tỏ ra quá kinh ngạc."
"Lúc đó ta đang ngồi đọc sách ở bên cạnh."
Đến đây mọi chuyện vẫn bình thường, Triệu Nhất Tửu dừng lại một chút, Ngu Hạnh vểnh tai lên, biết tiếp theo mới là trọng điểm.
Giọng Triệu Nhất Tửu trầm xuống một chút: "Ta nhìn ra Chúc Yên không phải là con người."
Trong cơ thể hắn vốn có lệ quỷ, từ lúc còn bé đã cùng lệ quỷ hợp làm một. Đối với "đồng loại" theo một ý nghĩa nào đó, Triệu Nhất Tửu cảm giác rất nhạy bén.
Hắn thậm chí có thể nhìn ra, nếu như nói bản thân hắn là một nửa người một nửa lệ quỷ, và phần lệ quỷ bị áp chế, thì Chúc Yên hoàn toàn là lệ quỷ.
Trên người nàng không tồn tại khí tức của người sống, từ đầu đến cuối là một người đã chết, nhưng lại duy trì được dung mạo và chức năng cơ thể của con người một cách rất kỳ lạ.
Chúc Yên còn dị loại hơn cả hắn.
Chuyện này vốn cũng không có gì, bởi vì Chúc Yên là do Ngu Hạnh trông chừng lớn lên, không biết tại sao, Triệu Nhất Tửu nghĩ đến đây là người do Ngu Hạnh dạy dỗ, liền cảm thấy có bộ dạng gì cũng là bình thường.
Nhưng trạng thái lệ quỷ của hắn lại không nghĩ như vậy.
Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn nghe thấy Chúc Yên tự giới thiệu với Triệu Mưu, nhắc đến việc được Ngu Hạnh nuôi lớn thì hơi sững người một chút, ý thức lệ quỷ vốn đã rục rịch ngóc đầu dậy liền thừa cơ hội này chiếm quyền kiểm soát cơ thể trong thoáng chốc, sau đó...
Sau đó chính là một màn gà bay chó chạy, một cảnh tượng khiến hắn không muốn nhớ lại.
Kết quả là năm phút sau khi hắn mang theo nụ cười trêu tức đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của Triệu Mưu, Chúc Yên đã đỏ mặt tức giận bỏ chạy vì bị xem là biến thái.
Triệu Mưu thở dài một hơi, đối mặt với Quỷ Tửu vẻ ngoài thì vô tội nhưng thực chất đang đắc ý, nói: "Ngươi nghe xem ngươi vừa nói những gì."
"Ngươi nói câu 'Tiểu muội muội có thể cho ta xem bộ dạng không khoác da người của ngươi không?' hay là câu 'Ngươi là loại quỷ vật nào, gu thẩm mỹ của Ngu Hạnh hóa ra trước giờ vẫn ưu tú như vậy à...' Câu nào?" Quỷ Tửu khoanh tay tựa vào cửa, xòe tay ra, giọng điệu thật muốn ăn đòn, "Sao nào? Ta chẳng qua là hơi tò mò thôi mà, ngươi ở đó quanh co lòng vòng dò hỏi nửa ngày, phiền phức biết bao."
Hắn tiến lên mấy bước đến trước mặt Triệu Mưu, nhếch môi nói: "Ta đều là vì ngươi nghĩ cả đấy... ca ca."
Đợi đến khi Triệu Nhất Tửu giành lại được quyền kiểm soát cơ thể, Chúc Yên đã mách tội xong với Khúc Hàm Thanh, hắn vừa mới ấn huyệt thái dương để làm dịu đi cảm giác như vừa trải qua cái chết, thì lại bị Khúc Hàm Thanh chạy tới cười nhạo một trận.
Ngay sau đó, Triệu Mưu vì trông coi không tốt cũng bị cười nhạo một phen, thuận tiện bị Khúc Hàm Thanh thừa cơ yêu cầu nấu cơm một tuần.
Kể từ đó về sau, Triệu Nhất Tửu không còn gặp lại Chúc Yên nữa. Sau khi nghe Khúc Hàm Thanh kể lại tương đối đầy đủ về mối quan hệ giữa Ngu Hạnh và Chúc Yên, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận (với bản thân).
Ngay cả Ngu Hạnh còn phải cẩn thận từng li từng tí, hết lòng che chở cô gái ấy, một lòng mong nàng được tiếp xúc với ánh sáng và những người chính nghĩa, vậy mà hắn lại nói ra những lời hỗn đản gì thế kia.
Giờ này khắc này, trong nhà ăn, nghe xong toàn bộ sự việc, Ngu Hạnh cũng trầm mặc.
Diệc Thanh, để không bỏ lỡ màn hít drama đang dang dở, mặc dù tâm trạng hóng chuyện của người qua đường khiến hắn đặc biệt muốn cười, nhưng vẫn dùng cây quạt vững vàng che đi khóe miệng đang nhếch lên của mình.
"Ta từng nghĩ đến việc xin lỗi." Triệu Nhất Tửu ho khan một tiếng, "Nhưng nàng nói không muốn gặp ta, cho nên về sau ta luôn cố gắng tránh mặt nàng."
Ngu Hạnh mặt mày trống rỗng: "..."
Triệu Nhất Tửu: "... Ngươi giận à?"
Ngu Hạnh: "..."
Triệu Nhất Tửu: "... Đừng nhìn ta như vậy, hay là ta vẫn nên đi xin lỗi đi."
"Ừm, thế thì không cần thiết đâu. Nếu nàng đã không muốn gặp ngươi, thì cách xin lỗi tốt nhất chính là đừng tìm đến nàng nữa." Ngu Hạnh cuối cùng cũng mở miệng, nói một cách nghiêm túc, "Có lẽ nàng từng gặp kẻ đùa giỡn lưu manh rồi, nhưng chưa thấy ai đùa giỡn lưu manh từ góc độ này bao giờ, a, ha ha ha ha ha ha phụt ha ha ha ha..."
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa.
Ngu Hạnh chắc chắn không đến mức tức giận. Chúc Yên tuy được hắn bảo vệ, nhưng đó là sự bảo vệ nhắm vào phương diện hệ thống Hoang Đường, chỉ là không muốn để Chúc Yên, người rất vất vả mới có được cuộc sống bình thường, lại phải nhớ lại cái chết của mình năm đó.
Hắn chưa bao giờ có ý định bồi dưỡng Chúc Yên thành một đóa hoa nhà kính hồn nhiên ngây thơ, bởi vì Chúc Yên theo đội cảnh sát hình sự đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, trong đó có vô số mặt tối tăm.
Cho nên đối với những lời này của Triệu Nhất Tửu, sức chống cự của Chúc Yên là rất mạnh. Hắn nghe xong liền biết tại sao Chúc Yên lại cảm thấy Triệu Nhất Tửu biến thái —— thân phận lệ quỷ chính là bí mật lớn nhất của Chúc Yên.
Bí mật mà suốt 20 năm sống không ai nhìn ra được, đột nhiên vào một ngày nọ, không hề báo trước, lại bị một tên trông có vẻ không phải người tốt vạch trần. Người kia thậm chí còn có xu hướng muốn xé toạc lớp ngụy trang con người của nàng, giống như động vật gặp phải thiên địch, dựa theo bản năng tự vệ, Chúc Yên chắc chắn sẽ tránh xa Triệu Nhất Tửu.
Hai người họ vốn dĩ không nhất thiết phải quen biết nhau. Nếu Chúc Yên sợ Triệu Nhất Tửu, thì việc Triệu Nhất Tửu tránh xa một chút chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao vừa mới gặp mặt đã được chứng kiến tính cách lệ quỷ đáng sợ kia, e rằng Chúc Yên đời này cũng sẽ không bao giờ tin tưởng Triệu Nhất Tửu nữa.
"Nếu ngươi còn cười nữa..." Triệu Nhất Tửu nghiến răng, "Ta sẽ thả ý thức lệ quỷ ra ngoài."
Diệc Thanh hít drama đã đời, lúc này nhịn không được chen vào: "Thả bản thân ra để xin lỗi Ngu Hạnh à?"
"Ý thức lệ quỷ mà biết xin lỗi à?" Triệu Nhất Tửu lạnh lùng liếc Diệc Thanh một cái, "Ngươi làm sai chuyện có biết nói xin lỗi không?"
"Sẽ không, ta không bao giờ làm sai." Diệc Thanh tỏ ra thấu hiểu, "Nếu như ta làm sai, thì sẽ giết chết người đúng."
"Cho nên, Ngu Hạnh." Triệu Nhất Tửu cố gắng ngăn Ngu Hạnh, người đang không biết nghĩ đến cảnh tượng gì mà cười không ngừng lại được, "Ngươi còn cười nữa, ta sẽ để ý thức lệ quỷ cùng ngươi lấy độc trị độc!"
Chỉ cần đều là chó, là có thể cắn lẫn nhau.
Không giống như bây giờ, Ngu Hạnh chó thế này, hắn hoàn toàn bó tay.
Nếu như Triệu Mưu ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng, tốc độ trưởng thành của Triệu Nhất Tửu ngày càng nhanh, đã lâu lắm rồi hắn không để lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy ra ngoài. Bình thường nhiều nhất chỉ là lúc bị Carlos làm phiền, hoặc bị Khúc Hàm Thanh áp chế, mới còn có chút hơi thở người sống.
Ngu Hạnh từ sau hai tháng ở dưới lòng đất, đã hình thành thói quen suy nghĩ lan man quá độ, nếu không thì lúc ở dưới đó hắn sẽ rất nhàm chán, rất dễ suy sụp.
Hiện tại hắn lỡ nghĩ hơi nhiều, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười một hồi lâu mới khó khăn lắm mới dừng lại được.
"Tửu ca."
Mắt hắn vẫn còn ý cười, vừa thở phào một hơi, đã thấy Triệu Nhất Tửu mặt mày chết lặng lôi từ trong rương ra một khẩu súng ngắn kiểu tiêu chuẩn, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào hắn.
Ngu Hạnh thu lại nụ cười: "... Khẩu súng lục đó không phải đưa cho ta dùng sao, đừng dùng nó chỉa vào ta chứ, hả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận