Trò Chơi Suy Diễn

Chương 7: Ban đêm không muốn ra khỏi cửa

Chương 7: Ban đêm không nên ra khỏi cửa
Sau khi Ruben tức giận bỏ đi, vẻ mặt Klaus phức tạp nhìn Ngu Hạnh vài lần.
Một mặt, hắn kiêng dè rằng vẻ ngoài của Ngu Hạnh quả thực có thể trở thành sủng nhi của Mộc Thần, mặt khác, hành động Ngu Hạnh chủ động từ chối tiếp nhận trái tim lại vô cùng thành khẩn. Với tư cách người đối thoại, Klaus cảm nhận được đầy đủ sự trung thành của tiểu tử mới đến này.
Cuối cùng, Klaus vẫn nở với Ngu Hạnh nụ cười cởi mở như lúc mới gặp, vỗ vỗ vai Ngu Hạnh: "Roy, để ngươi chê cười rồi, ngươi chọn trước một căn phòng để ở lại đi."
"Được, chỗ nào là không có người?" Diện tích đất của khu cư trú xem như khá lớn, phóng tầm mắt nhìn tới, mặt đất bùn nhấp nhô cao thấp, nơi xa còn có chỗ cao giống như gò núi, bên trên cũng có một số tòa nhà bằng gỗ.
"Khu này vẫn chưa có người ở..." Klaus chỉ cho Ngu Hạnh, rồi lại chỉ về phía điểm cao, "Chỗ đó cũng có mấy căn phòng trống, đúng rồi, nhìn thấy căn phòng có mái vòm kia không? Bên cạnh chính là phòng của Ambell, nàng nói không chừng thật sự hy vọng được ở gần ngươi một chút, ngươi thấy thế nào?"
"Vậy quyết định ở đó đi." Ngu Hạnh cũng có tính toán của riêng mình, ở chỗ cao không chỉ vừa dễ quan sát toàn cục, vừa tiện bề bảo vệ bản thân, hơn nữa còn ở gần Ambell, rất có khả năng thông qua thân phận "Thánh nữ" của nàng mà biết được một số chuyện.
`Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt`, nếu như mọi người đều biết Thánh nữ thân cận với hắn, muốn làm gì đó cũng sẽ dễ dàng hơn. Có thể nhìn ra được, người của Địa Hạ chi thành đối với Thánh nữ vẫn rất tôn kính —— không phải sự tôn kính ngoài miệng, mà là tôn kính về mặt lợi ích.
Nữ giới trong thành chiếm tối thiểu một phần ba, nhưng bất luận là việc tiếp dẫn người mới hay tiến hành trao đổi khoái lạc thể xác, đều không có bất kỳ ai tranh giành vị trí với Ambell, đủ để chứng minh quyền lực của nàng.
Ngu Hạnh đi theo Klaus lên chỗ cao, mặt đất vẫn là bùn đen sì, không nhìn thấy một chút thảm cỏ nào.
Phòng của Ambell hiện giờ vô cùng yên tĩnh, hắn đi về phía căn phòng có mái vòm gần nhất, dễ dàng mở cửa phòng ra.
Mỗi một căn phòng trong Địa Hạ chi thành đều không có khóa, nói cách khác, bất kỳ ai cũng đều có thể mở mọi căn phòng vào bất cứ lúc nào, giống như phòng tắm thùng gỗ ở khu tiếp dẫn, có cảm giác như ý thức về sự riêng tư bị cưỡng ép xóa bỏ.
Ngu Hạnh nhìn vào bên trong căn phòng vừa chọn, rộng khoảng mười lăm mét vuông, bên trong đặt một chiếc giường đôi rất lớn, ngoài ra là bàn làm việc, bên cạnh lại là một cái giá sách.
Sau đó là ghế mây nhỏ, ghế gỗ nhỏ, đủ loại vật dụng cũng rất đầy đủ. Tại góc trong cùng của căn phòng khoanh ra một khu vực riêng, ở giữa đặt một cái bồ đoàn, dường như là để cho bọn họ dùng để đả tọa.
"Bình thường lúc không có việc gì làm có thể ngồi một lát trên bồ đoàn... À, đúng rồi, ngươi nên biết nhiệm vụ của chúng ta là gì."
Klaus giới thiệu cho Ngu Hạnh: "Địa Hạ chi thành là nơi Mộc Thần tạo ra cho những tín đồ thành kính của Ngài. Thần đã cứu vớt chúng ta khỏi mặt đất ô uế, chúng ta cũng nên ở dưới lòng đất này làm tôi tớ trung thành nhất của Ngài."
"Cho nên mỗi người chúng ta đều có thể nhận được thần dụ truyền đạt từ `cây vu`, để chúng ta đi đến những thế giới khác nhau trên mặt đất làm việc cho Mộc Thần. Để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, bình thường chúng ta phải tự rèn luyện cường độ linh hồn, linh hồn càng mạnh, chúng ta đi lên mặt đất cũng sẽ càng thuận lợi."
"Muốn rèn luyện như thế nào?" Ngu Hạnh quả thực rất hứng thú đối với cái gọi là phương pháp có thể tăng cường cường độ linh hồn.
"Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mặc niệm hoặc cao giọng tán tụng Mộc Thần, Thần sẽ chú ý đến ngươi, ban cho linh hồn ngươi sức mạnh!" Klaus trả lời một cách cuồng nhiệt và thành kính, nhìn bộ dạng của hắn, như thể hận không thể lập tức lao tới bồ đoàn ca ngợi Mộc Thần, để cầu xin được sự chú ý dù chỉ trong chốc lát.
Ngu Hạnh: "..."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hắn kịp phản ứng, mắt cũng sáng lên.
Quỷ Trầm Thụ chẳng phải là vì vẫn chưa vận chuyển hắn đến chỗ bộ rễ, nên cành cây phía trên không thể đảm nhận trách nhiệm chuyển hóa năng lượng sao?
Vậy thì trước khi hắn bị Địa Hạ chi thành đồng hóa thành công, Quỷ Trầm Thụ nhất định rất không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng nếu như... hắn ở trên bồ đoàn chủ động gọi tên Quỷ Trầm Thụ ở đây, có phải là có thể cưỡng ép tiếp xúc với ý thức thể của Quỷ Trầm Thụ?
Đây quả thực là —— Chao ôi ha ha.
Cảm ơn ngươi, Quỷ Trầm Thụ, đã để lại cho ta một lối đi để gặp ngươi.
Klaus không hiểu sao cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như có một sự tồn tại nào đó mà hắn không nhìn thấy được đang tỏ ra vô cùng không vui đối với lời nói vừa rồi của hắn.
Nhưng mà... chắc là ảo giác thôi, hắn thành kính như vậy mà.
Klaus nghĩ một lát, quyết định không nghĩ nữa, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài —— "Địa Hạ chi thành cũng có ban ngày và ban đêm, ngươi có thể nhìn mười hai cây `mộc đằng trụ` trong thành."
Trừ thân cành thô to vươn thẳng lên trời chỗ tế đàn kia, những thân cành còn lại dùng để chống đỡ trời đất tổng cộng có mười hai cái, phân bố đều đặn giống như vạch chia trên đồng hồ.
Ngu Hạnh nghe Klaus giới thiệu, biết được trái cây phát sáng trên cành cây được gọi là `đắm chìm chi dương`. Lấy vị trí cửa lớn tế đàn làm điểm số không, giống như đồng hồ, trái cây trên cành cây nào sáng nhất thì đại biểu cho mấy giờ.
Mà khi đến ban đêm, trái cây sẽ tắt trong 12 giờ, và khi chúng tắt, Địa Hạ chi thành sẽ chìm vào bóng tối hoàn toàn.
"Lát nữa trời sẽ tối, mười giờ bắt đầu vào đêm, còn hơn nửa giờ nữa. Ôi, ta phải đi đánh thức Ambell Bradley trước đã, nàng còn cần đi gánh chịu trái tim." Klaus nói đến đây liền vỗ trán, với vẻ mặt cảm thán, "Nói thật, Ambell đến đây sớm hơn ta, ta còn chưa từng thấy nàng ngất đi khi làm chuyện này, ngươi thật đúng là một tiểu tử tốt."
Ngu Hạnh ngượng ngùng cười cười, lại lần nữa bày tỏ sự áy náy: "Sau này ta sẽ chú ý."
"Ngày mai mười một giờ chúng ta tổ chức tiệc chào mừng Ruben Reed, nhớ đến tập trung ở khu tụ hội. Ngày mai người phụ trách quản lý thức ăn ở đó sẽ cung cấp đồ ăn ngon cho buổi tiệc... Ngươi hôm nay đến hơi muộn một chút, cơm tối đã không còn cung cấp nữa, chỉ có thể để ngươi chịu thiệt nhịn đói một chút."
Klaus dặn dò: "Bình thường thức ăn được cung cấp ở phòng ăn, từ mười giờ đến mười một giờ, và bốn giờ đến sáu giờ. Đừng quên đi ăn, nếu chúng ta thật sự cảm thấy đói bụng, sẽ rất khổ sở."
"Còn một điều nữa, ban đêm nhớ phải ở trong phòng, bất kể nghe thấy hay nhìn thấy gì cũng không được rời khỏi phòng. Ban đêm ở Địa Hạ chi thành tuyệt đối nguy hiểm, và sự nguy hiểm này sẽ luôn kéo dài cho đến khi `đắm chìm chi dương` sáng lên."
Ngu Hạnh có chút nghi hoặc: "Bên ngoài vào ban đêm sẽ có gì?"
"Ai mà biết được, ác linh, lệ quỷ, oán niệm gì đó. Tóm lại nếu chúng ta đi ra ngoài, nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ cả linh hồn." Klaus bĩu môi, lắc đầu nói, "Đó đều là những thứ dơ bẩn ghen ghét chúng ta nhận được sự phù hộ của thần mộc, có thể ở trong thành phố này. Không cần tiếp xúc với chúng."
Ngu Hạnh vui vẻ gật đầu.
Biết rồi, tối nay ta sẽ đi tạo chút quan hệ với bọn chúng.
Trong quan niệm của những tín đồ như Klaus, bên ngoài thành phố vốn là lãnh địa của oán linh lệ quỷ, việc có thể sinh hoạt trong thành là quà tặng của Mộc Thần.
Nhưng chỉ có Ngu Hạnh biết, những oán linh lệ quỷ kia cũng chính là tội nghiệt do Quỷ Trầm Thụ tạo ra từ việc hấp thụ chất dinh dưỡng suốt ngàn năm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận