Trò Chơi Suy Diễn

Chương 216: Nghĩa trang (1) Mất một nhân viên thực nghiệm, vừa hay có thể lấy cớ do Linh Hồn Chết Chóc tập kích hoặc do gặp ảo giác, còn có thể gây hoang mang cho doanh trại, khiến suy diễn giả đang ẩn mình lòi đuôi.

Nghĩ vậy, khi tổ bốn trang bị đầy đủ tiến vào trong rừng, quỷ ăn xác tránh tai mắt của mọi người, dựa vào năng lực ẩn nấp xuất sắc rời khỏi doanh địa.



Không phải là hắn ta không tự đi được, chỉ là lần này có người của tổ bốn xác định vị trí cho nên càng tiện. Ôi, chắc chắn suy diễn giả trong tiểu đội thám hiểm đảo không thể ngờ, sau khi bọn chúng chiến đấu kiệt sức, vừa thả lỏng thì sẽ bị mình tập kích? Quỷ ăn xác vừa nghĩ vừa cảm thấy cuộc tranh tài giữa các suy diễn giả như này đúng là thiên đường của hắn ta.



“Tức là khả năng cao quỷ ăn xác sẽ đi theo tổ bốn, dự tính tập kích thừa nước đục thả câu.”



Bên kia khe núi, Dư Hạnh tựa trên cành cây, cuối cùng cũng tìm được ô trong ba lô, mặc dù người đã ướt rượt nhưng ít nhất cũng che cho nước mưa không xối lên mặt nữa. Câu này của Dư Hạnh đã tóm gọn lại tất cả, trước câu này, hắn đã phân tích tâm lý hành động của quỷ ăn xác đang ở doanh trại.



Tất cả đầu đúng.



Có thể nói quỷ ăn xác vô cùng bất hạnh, cái hắn ta sắp đối mặt không phải trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, cũng không phải bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, mà là thợ săn ôm cây đợi thỏ.



Xác của tiên tri đã bị Carlos và Yểm ném vào khe núi, Dư Hạnh còn ở đây rất lâu để nghiên cứu những thi thể trên cây, có một suy đoán mơ hồ về hòn đảo này.



Sau khi Carlos và Yểm tiêu hủy xác về, Dư Hạnh lập tức lên kế hoạch cho bước tiếp, hắn tính giải quyết tất cả mầm mống tai họa trong hôm nay, ba ngày còn lại thì có thể hoàn thành rồi.



“Quỷ ăn xác sẽ xác định vị trí tương đối của chúng ta rồi sau đó tìm được chúng ta trước tổ bốn, đến lúc đó tốc chiến tốc thắng.” Dư Hạnh nói.



Yểm cầm bộ đàm, nửa tin nửa ngờ. Vừa rồi cô ấy đã liên lạc với doanh trại, đồng thời xin Võ Nhuận Hạo chỉ viện theo ý của Dư Hành.



Võ Nhuận Hạo đồng ý cử tổ bốn tới hỗ trợ, nhưng sao Hạnh lại chắc nịch quỷ ăn xác sẽ theo cùng?



“Cô cứ yên tâm đi, cô không thấy tên này đáng tin à?” Carlos nhàm chán tung đèn pin lên chơi, hắn ta rất linh hoạt, có lẽ do nghề nghiệp, mỗi cái đèn pin mà hắn ta tung hoa cả mắt.



Hắn ta cười cười, liếc nhìn Dư Hạnh “yếu đuối” vẫn đang giả vờ giả vịt bảo vệ máy quay, dửng dưng nói: “Tôi nghe người ta nói, những người có thể hiểu được suy nghĩ của kẻ điên cũng chẳng mấy mà điên. Có thể đoán được hành động của một kẻ biến thái, bản thân cũng là một biến thái.”



“San, cậu có thế không?”



Chỉ trong một lúc, Yểm đã nghe thấy ảo thuật gia gọi Dư Hạnh là San nhiều lần, cô ấy cũng đã quá quen với chuyện đó, nghe thấy thế thì lập tức dựng tai lên nghe ngóng.



Bây giờ cô ấy rất muốn nhìn xem Dư Hạnh trông như thế nào... Nếu hắn có vẻ ngoài dễ nhìn và cao ráo một chút, cô ấy sẽ... Cô ấy sẽ theo đuổi hắn! Các bạn yêu ơi, cô ấy làm vậy có đúng không nhỉ?



Yểm che ô, tâm trí trống rồng, suy nghĩ không biết đã trôi dạt đến đâu.



Hehe, có một bạn trai như thế này chắc chắn sẽ rất thú vị, hơn nữa cô ấy rất thích khiêu khích... À không, thử thách!



Dư Hạnh cười khẽ một tiếng, tỏ ra rất ngây thơ: "Tất nhiên tôi là người toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao động rồi, hơn nữa còn rất tốt bụng nữa đấy."



"Hừ.” Carlos dùng một từ ngữ duy nhất để biểu hiện sự khinh miệt.



"Hừ." Yểm cũng dùng một từ ngữ duy nhất để thể hiện sự đồng ý với Carlos.



Phải thừa nhận rằng người con gái tên Yểm này, hoặc là nói, hiện giờ cô ấy là một phụ nữ trong hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ, rất giỏi hoà nhập vào tập thể, tính cách thẳng thắn. Mà quan trọng nhất chính là khá tốt bụng, dễ làm cho người khác có cảm tình. Sau khi xác định không săn lùng ảo thuật gia nữa, ba người có thể hợp tác thoải mái, cô ấy nhanh chóng hoà vào cuộc trò chuyện giữa Dư Hạnh và Carlos, không có chút cảm giác xa lạ nào. Carlos nhấn mạnh: "Tôi nghĩ quan điểm này rất đúng, khi cậu hiểu cách một kẻ biến thái suy nghĩ, cậu sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cách suy nghĩ của chúng đúng không? Nếu đã đối mặt, dễ bị ảnh hưởng là chuyện dễ hiểu rồi." Mắt Dư Hạnh khẽ cong lên: "Phần tích và nhập vai không phải là một chuyện, giống như khi diễn viên diễn xuất, có cách để đắm chìm vào vai diễn, đó chính là hệ thống Brecht (), loại này dễ dàng nhập vai hơn, cũng không thể thoát khỏi vai diễn được, người diễn sẽ bị ảnh hưởng bởi vai diễn. Còn hệ thống Stanislavski () thì không nhưữ vậy."



(*) Hệ thống Brecht, hay còn gọi là phương pháp biểu diễn của Bertolt Brecht, là một phong cách diễn xuất và lý thuyết sân khấu do nhà viết kịch và đạo diễn người Đức Bertolt Brecht phát triển. Phương pháp này được gọi là "kịch sử học" (epic theatre). (*) Hệ thống Stanislavski, phát triển bởi nhà đạo diễn và diễn viên người Nga Konstantin Stanislavski, là một phương pháp diễn xuất nhằm giúp diễn viên thể hiện một cách chân thực và tự nhiên nhất. Hệ thống này nhấn mạnh vào việc hiểu sâu sắc về nhân vật và tình huống để diễn xuất trở nên sống động và thuyết phục hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận