Trò Chơi Suy Diễn

Chương 501: Địa Ngục Của Alice - Chất dinh dưỡng (3)

lăng Lai cũng không biết chính xác bản thân hắn ta sẽ trở thành thứ gì nhưng chắc chắn không thể là thứ gì tốt đẹp.



"Đi được nửa đường sẽ không có nổi một cơ hội khác. .. Điều đó có nghĩa là rất có thể càng ở trong đường hầm càng lâu thì vết thương bị hoa hồng cắt qua sẽ bị biến đổi." Thời gian là câu trả lời hợp lý nhất. Dư Hạnh nhìn chằm chằm vào cơ thể của hắn. Lý do Dư Hạnh vẫn chưa có dấu hiệu gì bị mọc cành hoa hồng có phải do vết thương của hắn đã hoàn toàn lành hay là do thời gian chưa đến lúc?



Đúng vậy. Có lẽ là như vậy. Tăng Lai cũng nghĩ đến khả năng đó. Hắn ta càng nghĩ càng sợ. Đồng thời hắn ta càng hối hận vì sự lơ đãng của mình.



Quá khốn nạn.



Trò chơi suy diễn quá khốn nạn.



Nó lại khốn nạn đến mức thiết kế một cái bây nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại khiến suy diễn giả dễ dàng trúng chiêu rồi dẫn đến tử vong như vậy. Thường thì các phó bản suy diễn khác rất ít thiết kế bẫy kiểu như vậy. Bởi vì điều này không phù hợp với mục đích của trò chơi suy diễn. Hệ thống suy diễn không muốn suy diễn giả chết mà nó muốn chân tướng.



Đương nhiên không phải là cứ đi vào chỗ đường hầm hoa thì sẽ chết đi mà là chỉ cần suy diễn giả thoát ra khỏi nơi đó trong thời gian quy định thì sẽ không bị làm sao.



Bầy giờ dường như thời gian quy định thoát ra khỏi đường hầm hoa hồng là khoảng năm mươi phút. Tăng Lai đã lãng phí nửa giờ trước cánh cửa đó vì vậy hắn ta mới ở trong đường hầm hoa hồng quá thời gian quy định.



Nếu phải giải thích để cho dễ hiểu thì Alice đã cố ý thiết lập một cái bẫy như vậy để tránh cho người khác bước vào... Điều này cũng khá hợp lý. Sau khi bình tĩnh lại một chút, Tăng Lai nhẹ nhõm thở ra một hơi. May mà hắn ta đã nhận ra sự thật và lẫy lại quyền chủ động.



Hắn ta lấy ra tế phẩm cái kéo trông có vẻ bình thường ra khỏi mặt nạ nhân cách. Tăng Lai mắt nhắm lại, quyết tâm hành động. Một tiếng "cạch" vang lên khi hắn ta cắt vào cành hoa hồng trên cơ thể mình.



`A....



Những cái gai màu đen trên cành hoa hồng co lại đồng loạt. Ngay sau đó Tăng Lai hét lên một tiếng vì quá đau đớn. May mà ngay sau đó, một đám hơi đen bốc lên từ chỗ bị cắt. Hơi đen đó như một hợp chất ăn mòn nuốt chửng mấy cánh cành hoa hồng còn lại. Nhìn thấy điều này, Tăng Lai đã nhẹ nhõm hơn một chút.



Chỉ cần giải quyết được là được. Những thứ như "năng lượng của quỷ", "lời nguyền", và những thứ trừu tượng khác đều bị cắt đứt liên kết với suy diển giả bằng cái kéo này. Điều đó sẽ giúp Tăng Lai dễ dàng tiêu diệt chúng hơn. Thấy rằng khi sử dụng tế phẩm cái kéo đã có hiệu quả, Tăng Lai không ngừng cắt bỏ toàn bộ rễ cây hoa hồng trên cơ thể mình. Ngoại trừ lúc đầu hắn ta có cảm giác đau đớn khi cắt cành hoa hồng đi nhưng càng về sau thì cảm giác đau đớn ngày càng giảm dần.



Dư Hạnh đứng im bên cạnh nhìn Tăng Lai đang điên cuồng cắt đồng thời hắn đã có cái nhìn mới về tỷ lệ tử vong trong trò chơi suy diễn. Có lẽ ngay cả những ngôi sao suy diển giả cũng có thể có một ngày sơ ý mắc phải bẫy mà chỉ có con đường chết, không có cơ hội thoát. Mặc dù có thể nói Dư Hạnh không cần quá nhạy cảm như vậy. Có lẽ lí do xảy tra tình trạng đó là do bọn hắn đang theo đuổi con đường có cốt truyện ẩn nên độ khó tất nhiên sẽ cao hơn một chút. Thế nhưng lý do đó cũng không đủ để minh chứng cho suy đoán của Dư Hạnh là sai.



Nếu là như vậy... Vẻ mặt của Dư Hạnh trở nên u ám hơn một chút.



Chắc hẳn sẽ không thường xuyên xảy ra tình huống đồng đội lần lượt chết đâu nhỉ?



Dư Hạnh không thể chịu đựng nổi điều đó.



Những người không hiểu rõ về Dư Hạnh thì có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ rằng Dư Hạnh - kẻ phản diện luôn cố gắng làm mọi thứ nhưng càng nói thì càng bôi đen bản thân mình lại không thể chịu đựng việc nhìn thấy người quen chết trước mặt mình.



Đối với Dư Hạnh thì hắn sẽ không quan tâm đến người lạ nhưng chỉ cần là người mà hắn công nhận hoặc thưởng thức thì Dư Hạnh tuyệt đối không cho phép người đó gặp chuyện ở những nơi mà hắn có thể cứu giúp.



Giống như khi ngồi trên máy bay nhảy dù với Triệu Nhất Tửu. Khi cần lấy manh mỗi trên đỉnh của một thanh sắt sắc nhọn thì Dư Hạnh hoàn toàn không suy nghĩ đến trường hợp để Triệu Nhất Tửu mạo hiểm mà thay vào đó, hắn đã tự để đỉnh thanh sắt đó đâm xuyên bàn tay của mình.



Dư Hạnh chính là loại người thà để bản thân mình chịu thương tích đến chết nhưng cũng không muốn người mà hắn công nhận mất đi một cánh tay. Mặc dù người ta không thể nhận ra điều đó khi nhìn bề ngoài của hắn. Ngay cả khi Triệu Nhất Tửu đã nhận ra rằng Dư Hạnh làm mấy hành động hơi không có tình người chỉ vì hắn không muốn người khác tin tưởng và phụ thuộc vào mình nhưng có lẽ Triệu Nhất Tửu cũng không nghĩ đến điều đó. Bởi vì bất kể nhìn từ khía cạnh nào thì hành vi tốt bụng và chính trực cũng không hợp với gương mặt được gắn hẳn lên dòng chữ "Tôi không phải là người tốt" của Dư Hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận