Trò Chơi Suy Diễn

Chương 300: Dư Hạnh chỉ toàn nói dối (1)

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đã bị cảnh sát bắt giữ ngay sau đó còn Hàn Tâm Di thì được đưa đến bệnh viện. Vì tinh thần không ổn định nên cô ấy kiên quyết muốn được "ân nhân cứu mạng" đi cùng. Vậy nên cảnh sát quyết định sẽ lấy thông tin lời khai của Dư Hạnh ở bệnh viện.



Do vụ án hành hung này có hậu quả nặng nà, hơn nữa có thể còn liên quan đến một kẻ giết người hàng loạt cắt cổ nạn nhân nên lần này, đội điều tra tội phạm của thành phố Phù Hoa đã được cử đi điều tra. Đội trưởng đã đưa hung thủ về đồn để thẩm vấn. Đội phó ở lại bệnh viện. Sau khi một viên cảnh sát hình sự ghi chép xong thông tin lời khai của Dư Hạnh ở trong một căn phòng trống, đội phó đi tới vỗ vai Dư Hạnh nói: “Cậu có thể làm được như vậy, cậu thật là giỏi. Cậu đã từng tập luyện qua chưa?” Bộ quần áo ban đầu của Dư Hạnh đã ướt sũng nên hắn thay một bộ quần áo mới, ngáp dài một cái: "Không có gì. Lúc nhỏ tôi có từng tập qua Tán thủ nhưng bây giờ tôi gần như quên mất rồi." “Không thể tin được, thân hình của cậu tuy nhỏ nhắn nhưng năng lực lại rất tốt.” Đội phó khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn, dáng người tuấn tú, thoạt nhìn không phải là dạng mấy người lãnh đạo chỉ biết ngồi yên một chỗ trong văn phòng. Trước đầy anh ãy đã tự giới thiệu mình với Dư Hạnh, tên là Cao Trường An.



Dư Hạnh ngượng ngùng cười: "Cũng bình thường, bình thường."



"Tôi nghe nói cậu không phải là người của thành phố này. Lần này cậu đã hành động dũng cảm và cứu được một mạng người. Tôi nghĩ tôi có thể xin trao cho cậu giải thưởng nghĩa cử cao đẹp." Cao Trường An thấy hắn không hề lo lắng chút nào khi đối mặt với cảnh sát hình sự, thậm chí bộ dạng còn có chút thuần thục nên có chút tò mò.



"Không cần, tôi không thích làm người nổi tiếng, các anh cứ coi như việc đó không phải do tôi làm.” Dư Hạnh xua tay, liếc nhìn Hàn Tâm Di đang nằm trong phòng bệnh: "Cô ấy thế nào rồi?"



“Nhờ có cậu mà tôi chỉ bị một vết xước trên vai và một vết sưng trên lưng nhưng không nghiêm trọng lắm, còn lại các chỗ khác chỉ bị trầy da. Tôi đoán chừng ba ngày nữa là có thể hồi phục được. Nhưng mà tôi vẫn phải quấn băng lên trên vai và sẽ không thể thực hiện được những động tác mạnh." Cao Trường An vừa nói vừa nhìn Dư Hạnh, ông ấy càng có thiện cảm với hắn hơn: "Tôi nghe Hàn Tâm Di nói rằng cậu đã đột ngột quay lại. Làm sao cậu biết có chuyện gì đó sẽ xảy ra với cô ấy?"



Dư Hạnh hất cằm về phía viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi đang cầm tờ giấy ghi chép sự việc: “Anh ấy đã hỏi rồi, anh có thể hỏi anh ấy.”



Sau đó hắn khẽ gật đầu, đi vào phòng bệnh của Hàn Tâm DI. Cao Trường An hỏi cẩn thận các thành viên đang mặc đồng phục ở trong đội: "Tiểu Cố, cậu ấy đã nói gì về vấn đề này?"



Tiểu Cố lật lại bản ghi chép: “Anh ấy nói rằng do anh ấy không kiểm soát được tốc độ của chiếc xe đạp, khiến nước bắn lên quần áo của cô gái bên đường. Khi anh ấy quay đầu nhìn lại thì để ý thấy có một người đàn ông trên người che kín và không có ô. À, anh ấy nhấn mạnh rằng, bởi vì trời mưa to nên dọc đường không có nhiều người đi bộ nên đặc biệt ấn tượng với người đàn ông này. Anh ấy nhìn sơ qua, cảm thấy tư thế của người đàn ông này rất kỳ lạ. Sau khi đạp xe được hơn một phút, anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng cảm thấy bất an nên quay lại nhìn. Kết quả là, anh ấy vừa mới đến gần thì nghe tiếng cô gái kêu cứu.”



"Vậy sao? Chàng trai này có khả năng quan sát mạnh mẽ như vậy sao?" Cao Trường An vuốt ve bộ râu của mình sau khi nghe điều này. Sự nhạy bén nhiều năm ở trong nghề cảnh sát đã giúp ông ấy có một cái nhìn nhạy bén, sầu sắc.



“Có lẽ là trùng hợp thôi. Đội phó, tối nay chúng ta lại phải tăng ca.” Tiểu Cố gãi gãi đầu. Có lẽ là bởi vì bình thường, không khí làm việc trong đội cảnh sát hình sự thành phố Phù Hoa cũng khá thoải mái, vậy nên trước mặt đội phó, Tiểu Cố cũng không quá dè dặt mà thay vào đó, anh ấy lại đưa ra một câu hỏi khác: "Chúng ta có kịp ăn tối không? Chà, nữ cảnh sát duy nhất trong đội chúng ta vẫn còn đói. Nếu cô ấy không vui, lần sau nếu đội chống ma túy mà tuyển người, chúng ta có thể sẽ không giữ được nữ đồng nghiệp hiếm có này.” Biết viên cảnh sát hình sự này hay thích nói đùa, Cao Trường An tức giận trợn mắt nhìn anh ấy: "Ở trong bệnh viện này không có việc gì vội vàng, lát nữa tôi sẽ cho các anh ăn tối."



Giây tiếp theo, giọng điệu của ông ấy trở nên bình tĩnh và nghiêm túc hơn: “Ăn xong, quay lại đồn xem hung thủ đã xảy ra chuyện gì. Vụ giết người lần này của hắn ta đầy sơ hở, dám ra tay với sự thiếu chắc chắn như vậy, có sự khác biệt rất lớn so với màn trình diễn hoàn hảo của kẻ sát nhần trong những vụ án cắt cổ trước đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận