Trò Chơi Suy Diễn

Chương 392: Địa ngục của Alice - Đầu bếp ..

Về phía Dân cờ bạc, ít nhất hắn ta cũng biết một điều. Dường như không có suy diễn giả có cấp độ thực sự nào trong trò chơi suy diễn hoang đường trước mắt.



Tất cả các Công hội lớn đầu lấy cấp Tuyệt Vọng làm mức trần cho sức chiến đấu. Ngay cả một người đã sống lâu như Linh Nhân cũng không thể thăng cấp lên cấp độ thực sự thì có hơi kỳ lạ... Để thăng cấp lên cấp độ thực sự thì phải có yêu cầu khắt khe đến mức nào? "Hơn nữa anh cũng đừng nghĩ tới, nếu Khúc Hàm Thanh thật sự huấn luyện anh thành đồng đội, vậy thì anh vốn dĩ không có lựa chọn nào cả. À, nhân tiện, anh còn chưa biết tên tôi, tên tôi là Tăng Lai." Dân Cờ Bạc đóng ngăn kéo lại và đứng dậy. Hắn ta đi đến bên Dư Hạnh và đưa một bàn tay đầy bụi bẩn ra: "Anh không cần phải nói cho tôi biết tên thật của anh, hoặc anh cũng có thể nói cho tôi biết hệ thống suy diễn đã bảo mật thông tin các thành viên rất tốt. Những suy diễn giả phải trả giá cho cái chết ở trong thực tế và không có năng lực nào có thể hạn chế suy diễn giả bước vào thế giới hoang đường, muốn ngăn cản cũng không thể được."



“Tôi hiểu rồi.” Dư Hạnh đưa tay ra bắt tay Tăng Lai, sau đó chùi vào quần để lau bụi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó quay người tiếp tục lục lọi trong tủ.



Đây là chiếc tủ thứ năm mà hắn tìm thấy, nó nằm hơi sâu trong hành lang, chỉ cách áo giáp trang trí ở giữa hành lang hơn hai mét. Nếu vẫn không thu hoạch được gì, hắn sẽ bỏ cuộc và đi tìm dụng cụ chiếu sáng ở nơi khác.



Có lẽ, đây là phương pháp được lâu đài cổ Alice sử dụng để hạn chế những suy diễn giả.



Trong khi tìm kiếm, Dư Hạnh nói: "Tên tôi cũng có chữ "Hạnh”, cứ gọi tôi là "Hạnh..."



"Tôi hiểu rồi, Tiểu Hạnh!" Mặc dù Dư Hạnh không nói tên thật nhưng Tăng Lai đã đổi thành cái tên rất thân quen. Dư Hạnh cố thể nhìn ra thái độ của Tăng Lai đối với hắn như đang đỗ dành.



Có lẽ đây cũng là một cách thể hiện thiện chí với “người ở phía sau ủng hộ hắn” - Khúc Hàm Thanh.



Chà, đây là lợi ích mà Dư Hạnh đã nhận được vô số lần khi sử dụng tên của Khúc Hàm Thanh.



Thật tuyệt vời, được đối xử nhẹ nhàng thật tuyệt.



Lúc Tăng Lai đang định nói chuyện với Dư Hạnh một lúc thì thấy cơ thể Dư Hạnh run lên.



"Có chuyện gì vậy em trai?" Dư Hạnh lẫy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ cỡ lòng bàn tay với vẻ mặt kỳ lạ. Trong bóng tối, hai người đàn ông đeo mặt nạ vui vẻ nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, kề sát nhau, trong phút chốc không nói nên lời, giống như một vở kịch câm đột nhiên bấm phím tạm dừng, cảnh tượng này dù nhìn thế nào thì cũng thật buồn cười.



Dư Hạnh không ngờ rằng khi mình đã từ bỏ mọi hy vọng tìm thấy dụng cụ chiếu sáng thì đột nhiên hắn lại tìm thấy một vật không ngờ tới trong chiếc tủ cuối cùng.



Hắn cầm chiếc hộp gỗ nhỏ, nhìn nó một lúc mặc dù gần như không có ánh sáng, rồi dùng ngón tay cào vào chiếc hộp.



Trên chiếc hộp gỗ nhỏ này không có hoa văn gì cả, hoàn toàn trần trụi. Nếu nó xuất hiện không đúng chỗ thì sẽ khó có người nhận ra nó. Trên chiếc hộp có một chiếc khóa và nó đã bị khóa. Dư Hạnh phát hiện ra rằng không có chìa khóa phù hợp trong ngăn kéo của chiếc hộp gỗ nhỏ.



Đầu của Tăng Lai càng lúc càng gần, gần như chạm vào chiếc hộp. Hắn ta hỏi: "Đây là cái gì?"



Dư Hạnh dùng tay ước chừng, trong hộp phát ra một chút âm thanh va chạm: "Không biết, mở ra thử xem thế nào?" Tăng Lai: "Giỏi thật, cứ đập nát nó ra đi!"



Dư Hạnh dùng ngón tay nắm vào hai cạnh của chiếc hộp nhỏ. Hắn cảm thấy độ cứng của chiếc hộp ở mức trung bình và nó có thể bị bóp nát chỉ bằng lực nắm của một người bình thường.



Tuy nhiên, ngay sau khi hắn thực sự dùng hết sức, một ánh sáng yếu ớt lóe lên trên chiếc hộp và một lời nhắc suy diễn vang lên.



[Có vẻ như trên hộp có một dấu hiệu đặc biệt, không thể mở hoặc phá hủy nếu không có chìa khóa.] [Trong bóng tối, bạn có cảm giác rằng chiếc chìa khóa dường như nằm ở cuối hành lang này.]



"Đây là hộp đạo cụ." Dư Hạnh có chút tin tưởng khi nhìn thấy lời nhắc suy diễn. Thậm chí nó còn đưa ra lời nhắc chìa khóa, cho thấy hệ thống suy diễn muốn họ mở nó. Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ không tìm được dụng cụ chiếu sáng, cũng không thể ngay lập tức đi sâu vào hành lang để lấy chìa khóa.



Hắn nói gợi ý cho Tăng Lai, Tăng Lai gật đầu: “Ừ, ít nhất hiện tại chúng ta đã có mục tiêu. Như vậy đi, chúng ta hãy mang chiếc hộp về phòng và giấu đi. Tuy rằng chúng ta không chắc chắn đó là đạo cụ nhưng ít nhất nó cũng là đồ vật có giá trị, không thể để tuyến Sa Ngã cướp đi được.” "Tôi cũng nghĩ như vậy." Dư Hạnh khẽ mỉm cười, thu được đồ vật ngoài ý muốn khiến tâm trạng hắn rất tốt.



Tí tách.



Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống chân Dư Hạnh, vỡ thành vô số mảnh.



Thính giác của hắn vốn đã nhạy bén, sau khi được thăng cấp, nó lại được hệ thống tăng cường. Ngay cả một âm thanh nhỏ như vậy cũng không thể thoát khỏi tai hắn. Tăng Lai đương nhiên cũng nghe thấy, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao ở đây lại có nước nhỏ giọt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận