Trò Chơi Suy Diễn

Chương 27: Triệu 1 rượu rít gào lên (? )

Chương 27: Triệu Nhất Tửu hét lên (?)
Ngu Hạnh đột nhiên nói ra những lời chưa từng nói trước đây, tựa như một diễn viên tự tiện thêm lời thoại.
Triệu Nhất Tửu sửng sốt một chút, có thứ gì đó đã thừa dịp trong chớp nhoáng này lập tức đảo loạn tinh thần hắn, cưỡng ép trấn áp chân tướng mà hắn vừa muốn chạm tới.
Hắn có chút hoảng hốt, cảm giác mình đã quên chuyện gì đó, nhưng Ngu Hạnh đang ở ngay trước mắt, Triệu Nhất Tửu trả lời theo bản năng: "Có lẽ chúng ta thực sự đã gặp qua đâu."
Giọng điệu lạnh lùng phối hợp với dáng người trông có vẻ rắn chắc của hắn, trong bóng đêm quả thực khiến người ta cảm thấy an toàn hơn hẳn.
Nữ sinh tóc xoăn ở cùng phòng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
"Phải không..." Ngu Hạnh nghi ngờ chớp mắt mấy cái, sau đó lộ ra nụ cười kiểu "dù căng thẳng sợ hãi nhưng vẫn có chút vui mừng", "Khả năng đây chính là duyên phận đi!"
Triệu Nhất Tửu cũng không muốn phủ nhận câu nói này.
Người với người gặp nhau đúng thật là duyên phận, trên thế giới này thực sự có thứ gọi là vận mệnh, ca ca của hắn là Triệu Mưu đã nhận được sức mạnh thuộc hệ thống vận mệnh trong lúc suy diễn.
Nếu như không phải vận mệnh, hắn và Ngu Hạnh đã không lựa chọn bắt đầu bài kiểm tra suy diễn của họ tại cùng một nơi.
Chỉ là Ngu Hạnh trước mặt này... Có điểm là lạ.
Sau đó, trợ lý giới thiệu nội dung bài kiểm tra cho họ rồi rời đi, mấy người còn lại cùng mấy con quỷ bắt đầu thảo luận việc chia nhóm.
Triệu Nhất Tửu vừa mở miệng đáp lời đã phá vỡ kịch bản ban đầu, vốn dĩ không có ai chọn hắn, lần này lại được nữ sinh tóc xoăn chủ động gọi lại.
"Này, tiểu ca cool ngầu, hay là hai chúng ta một nhóm đi, ta thường xuyên chơi ở đủ loại nhà ma, kinh nghiệm rất phong phú!" Nữ sinh tóc xoăn dài mỉm cười với hắn, đưa ra cành ô liu.
Trong ánh mắt Triệu Nhất Tửu xuất hiện một tia chán ghét và nghi hoặc.
Chẳng phải nàng nên nói câu này với Ngu Hạnh sao?
[ Được chú ý tới vĩnh viễn là đặc quyền của nhân vật chính, ngươi làm rất tốt, đã thu hút sự chú ý của vai phụ nhân loại duy nhất còn sót lại trong câu chuyện này, thật ra như vậy mới đúng, trong kịch bản trước đây, Ngu Hạnh làm nam nhị đã chiếm quá nhiều ánh hào quang, lần này, ngươi phải cướp hết ánh hào quang này về mới được. ]
Lời dẫn truyện đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
Triệu Nhất Tửu: "..."
Phiền phức, vô lại, ồn ào quá.
Hắn thấy lời dẫn truyện toàn nói nhảm, nhưng lời dẫn truyện lại không có chút tự giác nào, nếu chủ đề đã đến đây, lời dẫn truyện dường như lại nảy ra ý tưởng mới, đề nghị——
[ Thật ra Trương Thư Nhã nếu có thể sống sót, không gian trưởng thành cũng rất lớn, nàng hoàn toàn có thể trở thành một nữ phụ cố định. Ngươi biết khán giả muốn xem gì không? Họ muốn xem nhân vật chính và nhân vật nữ tương tác với nhau. ]
[ Ngươi có thể cứu nàng, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, loại tình tiết này tuy cũ rích, nhưng luôn luôn có thị trường. Thiết lập của Ngu Hạnh, nam nhị này, quá phức tạp, rất dễ làm hỏng toàn bộ kịch bản, là một nhân tố không xác định, ngươi tốt nhất đừng nên tiếp xúc quá nhiều với hắn. ]
[ Chỉ cần ngươi không thân thiết với Ngu Hạnh, hắn sẽ không có địa vị nam nhị, bất luận sức mạnh thực sự của hắn mạnh đến đâu, cũng không thể can thiệp nhiều hơn vào bộ phim này. Triệu Nhất Tửu, đây là cơ hội tốt để hoàn toàn lật đổ kịch bản, tạo ra một câu chuyện thuộc về riêng ngươi. ]
"Không thể nào." Triệu Nhất Tửu lạnh lùng phản bác trong lòng.
Hắn đã có chút không vui.
Lời dẫn truyện ngu xuẩn này đang nói nhảm cái gì vậy.
Chưa nói đến Trương Thư Nhã – chính là nữ sinh tóc xoăn dài này, sau khi sống sót liệu có thể thích ứng với cuộc sống của Thôi Diễn Giả hay không, cho dù có thể, lời dẫn truyện lại muốn hắn cặp kè với Trương Thư Nhã sao?
À, đây chẳng phải là tình tiết bán da thịt chỉ có trong mấy bộ phim kinh dị rẻ tiền trong nước sao.
Hắn không ngại cứu thêm một người, nhưng trước khi biểu hiện của người này được hắn công nhận, hắn tuyệt đối sẽ không có ý định thân thiết nào khác.
Còn về việc tránh xa Ngu Hạnh... Càng là chuyện nực cười.
Triệu Nhất Tửu mở miệng nói: "Xin lỗi, ta và Ngu Hạnh một nhóm."
Tất cả mọi người ở đây có lẽ đều không ngờ tới, tiểu ca trầm mặc u ám này lại chủ động đưa ra lời mời hợp tác với thanh niên mới tới kia, một người tuy đẹp trai nhưng lại nhát gan.
Ngu Hạnh hơi kinh ngạc trừng lớn mắt, rồi lập tức cười: "Được, vậy cứ quyết định thế đi."
Triệu Nhất Tửu cảm thấy phản ứng của Ngu Hạnh có gì đó cổ quái không nói nên lời. Trong tưởng tượng của hắn, Ngu Hạnh hoặc là sẽ giả vờ đáng thương hơn nữa để cầu xin hắn bảo vệ, hoặc là sẽ tính toán làm gì đó, ví dụ như trêu chọc tại sao hắn lại lựa chọn như vậy, có phải có ý đồ gì khác hay không.
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.
Lời dẫn truyện bình tĩnh tường thuật.
[ Được rồi, nhân vật chính của chúng ta đã đưa ra lựa chọn. Khó trách có vài khán giả nói nhân vật chính và nam nhị tràn đầy cơ tình. Bất kể ngươi nghĩ thế nào, kết quả cuối cùng mà khán giả nhìn thấy sẽ khiến người ta suy nghĩ miên man. Ngươi cũng thực sự đối xử không công bằng với nam nhị. Nếu muốn đảo ngược loại bình luận phim này, ngươi vẫn nên tìm một nhân vật nữ chính mới đúng. ]
Triệu Nhất Tửu nói thầm trong lòng với lời dẫn truyện: "Đừng nói nhảm nữa, im miệng."
Lời dẫn truyện: "..."
Sau đó là từng nhóm hai người đi đến các khu vực khác nhau của nhà máy để tìm kiếm ắc-quy.
Triệu Nhất Tửu và Ngu Hạnh rất nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng những người khác. Hắn đi phía trước, Ngu Hạnh tụt lại sau hắn nửa bước, sự im lặng len lỏi giữa hai người.
Trước đây hình như là hắn đã chủ động bắt chuyện với Ngu Hạnh.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là khi hắn nhìn thấy Ngu Hạnh, không hiểu sao lại cảm thấy tên nhát gan này được chọn thật đáng thương, hơn nữa khuôn mặt kia quả thực có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên – ai mà không thích những thứ đẹp đẽ chứ.
Cho nên trước đó, trước khi ý thức được quỷ vật mạnh hơn so với tưởng tượng của mình, hắn đã định giúp Ngu Hạnh một tay.
Thế nhưng lần này, mặc dù hắn đã có nhiều kinh nghiệm và mạnh hơn, lại không có ý định chủ động mở miệng nữa.
Hắn rất tò mò, Ngu Hạnh trước mặt này, nếu như chờ mãi không thấy hắn mở lời, thì sẽ nói gì đây?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ngu Hạnh dường như có chút thấp thỏm, liên tục nhìn về phía hắn, mấy lần hé miệng rồi lại nuốt xuống. Nếu là người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn sẽ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Nhưng Triệu Nhất Tửu lại không hỏi.
Cuối cùng, tại nơi họ sắp tìm thấy cục ắc-quy đầu tiên, Ngu Hạnh không nhịn được nữa.
"Ngươi không sợ sao?"
"Hửm?" Triệu Nhất Tửu liếc mắt qua, dùng một giọng điệu hơi cao lên để biểu thị sự nghi hoặc.
"Ý ta là, nơi này tối om thế này, chắc chắn là do công ty cố ý bày trí thành như vậy, bầu không khí quá âm u, ngươi không thấy sợ hãi sao?" Ngu Hạnh chỉ chỉ chân mình, "Chân ta còn đang run đây này, ngươi không nói gì làm ta càng sợ hơn, cứ lo giây sau ngươi đã biến mất không thấy tăm hơi."
"Ờ." Triệu Nhất Tửu thờ ơ đáp lại, trong lúc đó khóe mắt nhìn thấy một cục ắc-quy nằm ở gần hang chuột phía trước bức tường.
Ngu Hạnh từng giả vờ sợ hãi hét toáng lên ở chỗ này.
Mắt hắn sáng lên, bước lên trước một bước, xoay người cầm lấy cục ắc-quy ngay trước mặt Ngu Hạnh.
Quả nhiên có một bàn tay xanh trắng từ trong cái lỗ đó thò ra, nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Triệu Nhất Tửu dừng lại một giây, bờ môi hơi nhếch lên, sau đó đột nhiên cao giọng: "A! Quỷ!"
Nói thật là, hắn không hợp với việc diễn kịch, tiếng hét này vốn nên chứa đựng đầy đủ cảm xúc sợ hãi, kinh hoàng, nhưng lại bị hắn biến thành kiểu đọc thuộc lòng không cảm xúc.
Nhưng ít nhất hắn đã thay đổi kịch bản vốn có.
Ngu Hạnh đứng sững sờ tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Nhất Tửu liếc qua mặt Ngu Hạnh, máu trong người như đông cứng lại một nửa.
Ngu Hạnh đang sững sờ đó có ánh mắt vô hồn, lồng ngực không hề phập phồng hô hấp, tựa như một con rối chưa kịp được điều khiển do xoay sở không kịp.
Mặc dù... Triệu Nhất Tửu chính là muốn nghiệm chứng điểm này, nhưng khi thật sự bắt gặp ánh mắt trống rỗng đó, vẫn có một nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng lên.
Hắn đoán được nhận thức của mình liên tục bị bóp méo. Cái cảm giác mỗi lần sắp nhớ ra điều gì đó lại đột nhiên bị cưỡng ép quên đi, dù cho dấu vết sẽ nhanh chóng bị xóa sạch, nhưng vẫn lưu lại một tia ấn tượng trong tinh thần lực mạnh mẽ của hắn.
Nhiều lần như vậy, ấn tượng liền càng ngày càng sâu sắc.
Người bên cạnh hắn đây, không phải Ngu Hạnh.
Trái tim Triệu Nhất Tửu co thắt lại, ở một nơi không ai biết, tay hắn khẽ run lên.
Không phải Ngu Hạnh... Vậy đây là thứ gì?
Triệu Mưu mà hắn nhìn thấy trước đó liệu có phải là Triệu Mưu thật không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận