Trò Chơi Suy Diễn

Chương 346: Suy diễn được phân cấp khiế...

Còn những số liệu còn lại, mức độ biến dị nhân cách tăng thêm 1%, chắc là do cửa thăng cấp suy diễn này đã chạm đến những ký ức không tốt đẹp gì của Dư Hạnh, thậm chí còn lôi lên rất nhiều ký ức hắn đã sắp quên đi, xé rách những ký ức đã phủ bụi ấy đến máu me đầm đìa, mở xẻ nó ra rồi ném xuống trước mặt hắn, khiến Dư Hạnh sinh ra một tia dao động.



Chức năng của cửa hàng suy diễn được tăng thêm, có thể mua sắm đạo cụ, đây là sự khác biệt lớn nhất của cấp Phân Hóa so với những cấp bậc trước đó, thu thập tế phẩm rất khó khăn, mà cấp Phân Hóa có đạo cụ, cơ hội sống khi suy diễn sẽ cao hơn rất nhiều.



Cái cuối cùng chính là danh sách nhắc nhở nguyện vọng. Nguyện vọng mà hắn ưng ngay từ ban đầu là ổn định trạng thái cơ thể không để nó chuyển biến xấu nữa, chữa khỏi trạng thái xấu của một số bộ phận, mà hiện tại trong những điều kiện này Dư Hạnh chỉ còn một mục là chưa được thỏa mãn, đó chính là trong vòng hai tháng tiến vào bảy trận trò chơi suy diễn. Thời gian không thành vấn đề, hiện tại bên trong trò chơi suy diễn hắn đã tiến hành xong sáu trận trò chơi, chỉ thiếu một trận nữa là có thể hoàn thành nguyện vọng này. Những nội dung này được Dư Hạnh nhanh chóng tiêu hóa, rồi sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, hắn thoát ra khỏi thế giới suy diễn.



Cho dù là ở trong trò chơi bao lâu thì trong hiện thực cũng chỉ là một cái nháy mắt. Khúc Hàm Thanh đã chờ ở cửa phòng Dư Hạnh từ lâu, mái tóc dài được tết thành cái đuôi ngựa, trong ánh mắt quạnh quế lộ ra một tia kiêu ngạo khó có thể phát hiện. Cô ấy dựa vào vào tường, hai tay thì đút trong túi áo khoác chờ Dư Hạnh trở về.



Thăng cấp thất bại?



Bốn chữ này cô ấy chưa từng đặt nó lên trên người Dư Hạnh, so với việc lo lắng thì không bằng suy nghĩ xem sáng nay nên ăn gì thì sẽ thực tế hơn.



Còn việc chờ ở cửa thì chẳng qua là bởi vì muốn xác nhận đối phương bình an rồi thôi! Khúc Hàm Thanh thở dài, tay khẽ day day chỗ giữa hai đầu lông mày, lầm bẩm nói: “Thật là, rõ ràng không lo lắng thì còn xác nhận bình an cái gì, logic vứt cho chó ăn cả rồi.” Tuy nói thế nhưng cô ấy vẫn thành thành thật thật đợi ở đầy.



“Nha, làm môn thần canh cửa à?” Đột nhiên cửa phòng Dư Hạnh được mở ra mang theo ý cười truyền ra bên ngoài. Khúc Hàm Thanh nghiêng đầu qua, ánh mắt cô ấy quét từ trên xuống dưới một lượt, vừa lòng gật đầu. Rất tốt, không thiếu tay thiếu chân, mặt mũi cũng không u ám, xem ra tinh thần và thể chất đầu khá tốt.



Dư Hạnh dẫn cô vào phòng. Sau khi rời khỏi cảnh suy diễn, Dư Hạnh nằm trên giường ngơ ngác một lúc, sau đó cảm giác được ngoài cửa có người, lúc này mới đi ra mở cửa.



Hắn phát hiện năng lực cảm giác của mình dường như đã tiến bộ trở lại, đương nhiên đầy cũng là nguyên nhân khiến Khúc Hàm Thanh không giấu mình nữa, nếu không Dư Hạnh sẽ không thể phát hiện ra cô.



Sau khi được thăng lên cấp phân hoá, sức mạnh tinh thần cũng được nâng cao à? Dù sao ông chủ cũng ở ngay trước mặt, Dư Hạnh chỉ cần hỏi những vấn đề mình muốn biết là được.



"Ừm, ở đầu cấp phân hoá sẽ tiến hành một cải cách nhỏ đối với suy diễn giả, dù là thể lực hay ý chí tinh thần, nhất định sẽ tăng lên." Khúc Hàm Thanh biết rõ mình chỉ là công cụ, nhận lệnh giải thích: “Bởi vì những suy diễn sau cấp Phân Hoá sẽ có mức độ nguy hiểm cao hơn lúc trước rất nhiều, nó không còn là thứ mà suy diễn giả chỉ cần cẩn thận một chút hoặc gặp may mắn là có thể giải quyết được.”



"Điều kiện để thông quan sẽ trở nên nghiêm ngặt hơn, điều này sẽ thử thách thân thủ và chỉ số thông minh của suy diễn giả, nếu không tìm được cơ hội sống sót, thì chỉ có một từ chết.”



Nói tới đây, Khúc Hàm Thanh vô cùng yên tâm: “Dựa vào những gì tôi biết về anh, đây là một chuyện tốt, bởi vì suy diễn sau cấp Phân Hóa sẽ có điều kiện, hạn chế, cạm bẫy và quy tắc nhiều hơn, giúp anh dễ dàng gài bẫy bọn họ hơn.” "Tôi là người tốt, cô không cần phải nói thành người nham hiểm như vậy." Dư Hạnh đáp lại nửa vời.



Khúc Hàm Thanh: “Ha ha, tóm lại bởi vì độ khó tăng cao nên hệ thống suy diễn đã có những tăng cường nhất định đối với suy diễn giả, có điều mức tăng cường này rất nhỏ, không đủ để thích ứng với sự thay đổi độ khó, nếu muốn tồn tại, thì suy diễn giả cần phải dùng điểm suy diễn của mình để đổi lấy tế phẩm và đạo cụ.”



Nói đến chỗ này, cô ấy cũng thuận miệng phổ cập sự khác biệt giữa tế phẩm và đạo cụ. Tế phẩm, mỗi một cái đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa dung hợp với khung mặt nạ nhân cách khác nhau sẽ sinh ra nhưng năng lực khác nhau, hiệu quả là vĩnh viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận