Trò Chơi Suy Diễn

Chương 476: Địa Ngục Của Alice - Anh Dư...

Đây là hy vọng lớn nhất hiện giờ của hắn ta, nếu có thể tung được một con số tốt, biết đâu mọi chuyện sẽ xoay chuyển.



Nhưng ngay khi viên xúc xắc được Tăng Lai ném đi, khoảnh khắc nó xoay tròn trên nền đất, hắn ta cảm nhận được tim mình đập nhanh một cách lạ thường. Hắn ta cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, điều khiến hắn ta sởn tóc gáy là ánh mắt ấy vẫn luôn quanh quẩn đâu đây. Nhưng không hiểu tại sao đến bây giờ hắn ta mới nhận ra.



Tăng Lai còn chưa kịp nghĩ mình đã chọc vào loại quỷ vật gì, tiếng xé rách giòn tan bỗng vang vọng xung quanh hắn ta, không khí ùa vào người hắn ta. Hắn ta bỗng tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác cơ thể chịu sự trói buộc bay biến hoàn toàn.



Viên xúc xắc dừng lại. Ở mặt trên, số điểm màu đỏ vô cùng rõ ràng là —— “6 ”I Giây tiếp theo, trong bầu không khí bị xé toạc, một trận pháp hình tròn nho nhỏ chợt lóe rồi biến mất, giống như [Vực Thằm Huyết Trận] bản thu nhỏ, giọng nói Bệnh Tâm Thần từ bên trong truyền ra. Nhưng đây không phải giọng điệu thân thiện và yếu ớt mà Bệnh Tâm Thần thường hay nói, mà là một giọng điệu có vẻ suy yếu đến cùng cực, kèm theo đó là vẻ không cam lòng, cất giọng với một ngữ điệu như thể tôi không thể không nói: “Hạnh kêu tôi nói với anh nếu mở cánh cửa kia ra sẽ sống sót.”



Câu cuối vừa kết thúc, trận pháp hình tròn biến thành máu thấm vào bùn đất, trả lại bầu không khí im lặng.



Tăng Lai hơi sửng sốt, hắn ta vẫn chưa kịp hoàn hồn sau đủ loại biến cố xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chỉ có viên xúc xắc là nằm yên ắng trên nền đất.



Sáu giờ, may mắn tột cùng. Vì thế nên Hạnh xuất hiện. Được rồi, đúng là không có ý định dùng dao, he he... Năm phút trước...



“Bốp!"



Phần gáy cuốn sách cổ xưa màu đen đang được mở trên tay Bệnh Tâm Thần bị một bàn tay tái nhợt với các khớp xương rõ ràng nắm chặt, sau đó năm ngón tay khép lại, đóng cuốn sách một cách nhẹ nhàng.



“Anh điên rồi! Anh không sợ rước phải quỷ vật à!”



Anh ta hoàn toàn không tỏ vẻ gì là phẫn nộ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cản trở việc làm của mình. Bàn tay khá tinh tế, ngón tay thon dài có lực, trông giống bàn tay của người chơi đàn dương cầm hoặc là vẽ tranh, mang đến hơi thở nghệ thuật trong sáng. Theo lý thuyết, người sở hữu bàn tay như vậy vốn thuộc kiểu mỏng manh, mềm mại tựa bông hoa trong nhà kính. Nhưng sự thật chứng minh, bàn tay ấy mạnh ngoài sức tưởng tượng, người nọ chỉ cần dùng một tay cũng đủ để khép chặt cuốn sách, mà dù Bệnh Tâm Thần có cố mở ra thế nào cũng không được.



Lúc này, chủ nhân của bàn tay nở nụ cười, khí chất toát ra từ hắn hoàn toàn phù hợp với bàn tay này, dù nhìn thế nào cũng giống một người sống trong nhung lụa và không giỏi đánh nhau.



Và người không giỏi đánh nhau kia đang ép sát Bệnh Tâm Thần lân trước kệ sách. Bấy giờ, một người thì chật vật dựa vào kệ sách, một người lại thong dong ngồi xổm xuống. Hình ảnh đấu đá lẫn nhau, tạo ra một bầu không khí không mấy thiện cảm.



Lưng của Bệnh Tâm Thần áp sát thanh sà ngang trước kệ sách, anh ta không cần nhìn cũng biết lúc này phần thịt sau lưng mình đã chuyển màu xanh rồi.



Người thanh niên ngồi xổm trước mặt anh ta, mái tóc đen mượt, đuôi mắt khẽ nhếch để lộ vẻ tàn nhẫn hờ hững khó phát hiện. Với chiều cao khoảng 1m85, dù người nọ có ngồi xổm thì trông vẫn rất cao lớn, như thể chắn hết mọi đường thoát của anh ta. Người thanh niên nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, không hiểu sao hơi thở toả ra từ hắn khiến người ta không thể bỏ qua. Hắn cười nói: “Tôi không điên, tôi rất bình thường.”



Bệnh Tâm Thần muốn phản kháng để thoát khỏi tình thế bị người khác xâu xé, nhưng thanh niên kia lại ấn anh ta lại: “Làm gì? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, định rời đi thế này à?”



Bệnh Tâm Thần: “... Hạnh! Dù gì thì đây cũng là lần đầu anh và Dân Cờ Bạc gặp nhau, hà tất gì phải can thiệp vào chuyện của chúng tôi?”



“Tôi không tính can thiệp vào chuyện của các anh...” Dư Hạnh nhướng mày, dáng vẻ hắn bây giờ cực kỳ giống một tên lưu manh chuyên đi ức hiếp nhân viên văn phòng bình thường. Một tay hắn siết chặt quyển sách màu đen, một tay ấn bả vai Bệnh Tâm Thần: “Tôi thấy không vừa mắt anh ta, không muốn anh ta chết trong trận suy diễn tôi tham gia, có vấn đề gì sao? Anh mau nói đi, giờ anh ta đang ở đâu.”



Vài quyển sách rơi xuống xung quanh và nằm chồng lên nhau, chúng là do hai người vô tình quét qua kệ sách lúc mới động thủ.



Bệnh Tâm Thần hơi bất lực, kế hoạch khiến Tăng Lai chết đã sắp thành công, đó dường như là chuyện ván đã đóng thuyền, anh ta vốn đang rất vui vẻ, kết quả lại xuất hiện vị khách không mời mà tới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận