Trò Chơi Suy Diễn

Chương 371: Bố trí bước cuối cùng (4)

Trong tay Nhiễm Nhiễm vẫn cầm đèn pin, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu vào không trung như chiếu vào một khoảng không gian vô thực. Cô ấy nói: "Có thể."



Trương Vũ lên tỉnh thần, ngồi thẳng dậy theo bản năng: "Cô ấy... Cô ấy mà em nói đến... Rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại muốn lừa anh tới đây? Cô ấy có phải là hung thủ của vụ án cắt cổ không? Người đe dọa anh là cô ấy sao? Còn em nữa, mấy ngày nay rốt cuộc em đã đi đâu vậy?” Những câu hỏi lần lượt xuất hiện, Nhiễm Nhiễm rũ mắt, lông mi rũ xuống tạo thành cái bóng dưới mí mắt.



Cô ấy tổ chức lại ngôn ngữ, đắn đo rồi trả lời: "Cô ấy không phải hung thủ của vụ án, cô ấy là một người tốt bằng lòng giúp đỡ tôi." "Trương Vũ, tôi muốn cảm ơn anh vì đã đến đây, dù là vì cứu tôi hay vì muốn một đáp án đi chăng nữa. Nói chung, tôi vốn tưởng rằng mình không có quan trọng đến vậy."



"Cô ấy nói, tính cách của anh rất thích hợp để tiếp xúc với những chuyện... Những chuyện hoang đường này. Cô ấy còn nói, bất kể là vì nguyên nhân tình cảm hay tò mò, anh cũng sẽ đến." Nhiễm Nhiễm mấp máy môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười: "Dù sao đi nữa, vì anh đã sẵn lòng đến đây, tôi cũng nên tin tưởng anh hơn một chút, cũng nên nói cho anh biết sự thật."



"Tôi họ Tăng, bình thường các anh đầu trực tiếp gọi tôi là Nhiễm Nhiễm mà không nhắc đến họ của tôi. Vì lẽ đó, anh chắc chắc không biết rằng nạn nhần thứ ba trong vụ án cắt cổ giết người, Tăng Triều Vân là anh trai ruột của tôi." Trương Vũ há hốc mồm vì bất ngờ, nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng gì, lựa chọn im lặng lắng nghe.



"Tôi và anh trai cùng nhau lớn lên, quan hệ của chúng tôi thực sự rất tốt. Sau khi anh ấy bị giết, tôi hận tên hung thủ ấy muốn chết. Nhưng không có năng lực báo thù, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn người chết thứ tư xuất hiện." "Cho đến ngày hôm đó, cô ấy và một người đàn ông khác đến. Bọn họ nói rằng họ đã xác định được hung thủ và cũng biết mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai—— Đúng vậy, đó là anh. Mà muốn bắt được hung thủ thì cần phải có sự phối hợp của tôi."



"Lần đầu tiên phối hợp là khi tôi nói dối rằng mình bị ốm để cô ấy đi làm thay. Bọn họ biết hung thủ sẽ lấy danh nghĩa là mượn sách để tiếp cận anh, cho nên cô ấy đã đứng ở quầy lễ tân, chú ý từng hành động của hung thủ, còn thừa dịp hung thủ quay lại lấy mười đồng để đổi chiếc dù của hung thủ." "Khoan khoan!" Nghe đến đó, Trương Vũ tự nhiên ngắt lời Nhiễm Nhiễm: "Chẳng lẽ hung thủ mà em nói đến chính là... Cô gái có nụ cười ngọt ngào đó sao!?" "Chính là ả ta, tên ả là Hàn Tâm DI."



"Vậy người phụ nữ kia... Anh phải xưng hô với cô ấy ra sao? Người phụ nữ tốt bụng ấy trông rất có bản lĩnh. Lúc cô ấy nói anh ưa nhìn thật ra là đang nhắc anh biết bản thân đang bị hung thủ nhắm đến đúng không?" Trương Vũ nhớ lại, gần như đã hiểu được dụng ý mà người phụ nữ viết lên khung gỗ. "Người tiếp theo chính là cậu" cũng là đang nhắc nhở anh ta, bởi vì ngay sau khi anh ta nhìn thấy dòng chữ này, cô gái có nụ cười ngọt ngào kia liền bước vào! "Thế nhưng..." Có một chỗ trong lời nói của Nhiễm Nhiễm khiến anh ta hơi khó hiểu: "Tại sao lại phải đổi dù của cô ta chứ?"



"Cái này... Tôi không biết liệu anh có thể chấp nhận khái niệm siêu nhiên hay không.” Nhiễm Nhiễm có vẻ hơi khó xử, cô ấy suy nghĩ một lúc như đang cân nhắc cách nói sao cho có thể chấp nhận được.



Cuối cùng, cô ấy bỏ cuộc: "Bởi vì chỉ cần lấy được chiếc dù của Hàn Tâm Di, cô ấy sẽ có thể nắm bắt được động thái của Hàn Tâm Di thông qua một số năng lực đặc biệt. Như ngày hôm nay chẳng hạn, cô ấy biết rằng Hàn Tâm Di dự định sẽ giết anh vào ngay đêm nay, tại chỗ này, nên mới lừa anh đến trước. Điện thoại của anh đã bị đồng bạn của cô ấy hack, vì thế nên anh không nhận được tin nhắn mà Hàn Tâm Di gửi đến."



Trương Vũ thử tưởng tượng một chút. Là một phần tử trí thức, lẽ ra anh ta không nên tin vào loại "vu thuật" cho phép người ta biết được hướng đi của người sở hữu đồ vật chỉ bằng cách cầm vào thứ đồ đó, nhưng việc đọc tiểu thuyết linh dị quanh năm đã khiến anh ta tiếp thu điều này một cách nhanh chóng. Anh ta đành phải hỏi: "Vậy lừa anh tới đây thì được cái gì chứ?"



Nhiễm Nhiễm chớp mắt: "Bởi vì Hàn Tâm Di cũng có cách theo dõi hướng đi của anh, cô ta nhìn thấy được quỷ nhỏ gần nhà anh đó."



Quỷ, quỷ nhỏ!?



Trương Vũ rụt người lại. _ Không biết từ khi nào, Nhiễm Nhiễm đã biến thành người có thể nói về những chuyện như thế này với một thái độ vô cùng dửng dưng...



Nhiễm Nhiễm tiếp tục nói: "Vì vậy nhất định phải khiến anh ra ngoài, Hàn Tâm Di mới mắc lừa được. Với lại, nếu anh đi ra, cảnh sát cũng sẽ cho rằng người bị hại mà bọn họ nhìn thấy chính là anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận