Trò Chơi Suy Diễn

Chương 05: Ca ca cùng hàng xóm

**Chương 05: Anh trai và hàng xóm**
"Ai u, bọn trẻ bây giờ à, kiểm tra mà cũng ngủ được, nếu đổi thành thời của ta năm đó, đi thi tim đập thình thịch căng thẳng muốn chết, làm sao còn dám ngủ chứ."
Người đàn ông trung niên hơi mập, đeo kính, đứng bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn vào phòng thi lớp 11/4. Còn mười phút nữa là hết giờ thi, ông ấy thân là thầy chủ nhiệm đã đi tuần mấy tầng lầu này, thấy không ít lớp học đã có cả đám học sinh ngủ gục.
Môn này là tiếng Anh, có thể nộp bài sớm nửa tiếng. Một đám học sinh lớp thể dục của lớp 4 đã nộp bài rồi chạy biến ra sân thể dục chơi bóng rổ. Những người còn lại đại khái cũng không vội vã, cứ thế gục xuống bàn, có người cầm tờ giấy nháp vẽ vời linh tinh, có người thì giống như Diệp Cần, ngủ say như chết.
Chủ nhiệm lớp 4, cô giáo dạy tiếng Anh, đứng cạnh thầy chủ nhiệm. Cô cũng hứng lên muốn ra cửa xem xét một chút, kết quả chỉ nghe thấy thầy chủ nhiệm đang nhỏ giọng cảm thán.
Cô nhìn theo ánh mắt của thầy chủ nhiệm, rồi cười ha hả: "Diệp Cần à, thành tích của hắn tốt mà, lúc này chắc chắn là làm xong bài rồi mới ngủ. Ta nghe nói mỗi ngày về nhà hắn còn phải dạy bù cho em gái, có lẽ là mệt quá rồi."
Nói xong cô lại nghĩ tới điều gì đó, trêu ghẹo thầy chủ nhiệm: "Mà nói lại, thời ngài đi học là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi. Bây giờ tài nguyên dạy học tốt hơn trước nhiều như vậy, rất nhiều đứa trẻ... không cảm thấy đi học là chuyện đáng vui mừng, chắc chắn cũng không nghiêm túc như ngài ngày trước."
"Ôi, mỗi thời đại có cái khổ của thời đại đó mà." Thầy chủ nhiệm lắc đầu. Tính tình ông ấy nổi tiếng tốt, học sinh cũng không sợ ông, mỗi ngày ông còn nhận được đủ kiểu chào hỏi từ không ít học trò nghịch ngợm.
Hai tay ông chắp sau lưng, chậm rãi dạo bước rời đi. Cô chủ nhiệm cũng mất hứng ở lại, quay về phòng làm việc.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của đợt thi tháng, tiếng Anh cũng là môn cuối cùng. Thi xong môn này, đám học sinh cấp ba này tạm thời được giải phóng, bọn họ sẽ có một kỳ nghỉ dài một ngày rưỡi.
Cô chủ nhiệm biết độ khó của đề thi lần này, cô nở một nụ cười hả hê, thầm nghĩ, chờ nghỉ xong quay lại, phần lớn đám nhóc con trong lớp sẽ phải đón nhận tai họa ngập đầu đến từ điểm số.
Chờ hai vị lão sư nói nhỏ bên cửa sổ đều đi rồi, Ngu Hạnh mới bình tĩnh mở mắt.
Hắn đã tỉnh lại được mấy phút, chỉ là giả vờ vẫn ngủ, nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của hai vị lão sư.
Nghe nói bạn học Diệp Cần mà hắn đang đóng vai là một đứa trẻ học rất giỏi, trong nhà còn có một cô em gái... Đề bài kiểm tra đều liên quan đến người nhà, vậy nên cô em gái này e rằng cũng là một nhân vật quan trọng.
Hắn chậm rãi chống nửa người trên dậy, đánh giá phòng học và bài thi đã điền đầy trên bàn.
Sau khi ngủ thiếp đi trong phòng học của Huyết Trì trung học đen như mực, lúc tỉnh lại, vị trí rõ ràng đã thay đổi. Trời đã sáng choang nhưng lại sắp lặn về tây, trông có vẻ như sắp đến chạng vạng tối, trong phòng học tràn ngập bầu không khí xao động bất an vì sắp được nghỉ.
Lão sư coi thi trên bục giảng nhìn đám học sinh tụ tập ngày càng đông ngoài hành lang, nghe tiếng ồn ào dần lên, thở dài, cuối cùng hỏi đám thí sinh chẳng có việc gì làm ở dưới: "Các ngươi đều viết xong chưa?"
"Thi xong rồi ạ." Mười mấy người còn lại trong phòng học thưa thớt đáp lại.
"Vậy chúng ta thu bài sớm nhé, biết các ngươi vội tan học, tâm tư đều không đặt vào bài thi nữa rồi."
Được sự đồng ý nhất trí của tất cả thí sinh, lão sư coi thi bảo bạn học hàng cuối cùng đứng dậy thu bài thi lên phía trước. Ngu Hạnh thu dọn cặp sách của mình, đi theo đám đông ra khỏi phòng học.
"Diệp Cần, có muốn đi ăn tối cùng không?" Có bạn học quen biết gọi hắn lại. Ngu Hạnh quay đầu nhìn qua, vừa định từ chối thì một bạn học khác đã trả lời giúp hắn.
"Thôi đi? Hôm nay lớp mười hai cũng thi giữa kỳ, anh trai Diệp Cần chắc sắp đến đón hắn về rồi. Anh trai hắn cứng nhắc như vậy, đúng là một tên mọt sách, nếu biết Diệp Cần không về nhà thẳng mà lại đi ăn cơm với chúng ta, sợ là lại phải nói hắn."
"À, vậy à, thế thôi vậy."
Ngu Hạnh một chữ cũng chưa kịp nói, đám bạn học này đã sắp xếp cho hắn đâu vào đấy, cười cười vẫy tay chào tạm biệt hắn rồi đi trước.
Thì ra Diệp Cần còn có một người anh trai. Chậc, vừa có anh trai lại có em gái, còn có cha mẹ, nhà này ít nhất cũng phải có năm người.
Hắn nhìn bóng lưng của đám học sinh này, đứng tại chỗ, ngoan ngoãn chờ anh trai mình tới đón.
Lần suy diễn này không có hệ thống, tự nhiên cũng không có ký ức nhân vật hay tư liệu nhân vật được truyền thụ. Hắn hiện tại hoàn toàn không biết gì về Diệp Cần, chỉ có thể dựa vào phản ứng của những người xung quanh để phỏng đoán từng chút một.
Hắn đang sắp xếp lại tình hình trong đầu thì có một bóng người đi tới trước mặt, che mất một phần ánh nắng chiếu lên người hắn.
Ngu Hạnh ngẩng mắt lên, một cô gái tóc ngắn trông rất ngọt ngào mặc váy đồng phục dài đến gối, tay cầm hai chai Coca, cười với hắn, đưa một chai đến trước mặt hắn.
"Chờ ngươi lâu rồi, hôm nay sao ngươi lại ngủ thiếp đi thế, thật sự là vì mệt quá hả?"
Giọng nói của cô gái vô cùng thân quen, Ngu Hạnh đoán đây cũng là người quen của Diệp Cần, nhưng không học cùng lớp.
Cũng có thể là đối tượng yêu sớm... Hắn đã sớm nhìn thấy cô gái này. Lúc sắp thu bài thi, cô bé này đã đứng đợi ở ngoài hành lang, nhưng lúc đó Ngu Hạnh không chắc cô gái này đợi ai nên không chú ý nhiều.
Hắn nhận lấy chai Coca, tuy không phải Coca lạnh nhưng cũng làm dịu đi chút nóng nực của thời tiết khô hanh này.
Ngu Hạnh giọng nói bình thản, chọn một thái độ có thể giải thích theo bất kỳ cách nào: "Đúng vậy, mấy ngày nay hơi mệt, nhưng ta cũng thi xong rồi mới ngủ."
"Ừm mà, đúng rồi, ngươi vừa nãy ngẩn người, là đang nhìn mấy người kia sao?" Cô gái chỉ về hướng mấy bạn học vừa mời Ngu Hạnh đi ăn cơm rời đi, "Đừng để ý đến bọn họ, anh trai ngươi tốt mà, bọn họ lại không biết tình hình nhà ngươi, liền tùy tiện nói lung tung, ngươi đừng để ý nhé."
Ngu Hạnh trong lòng khẽ động, không hỏi ra câu gì dễ gây nghi ngờ. Gia đình Diệp Cần xem ra có chút phức tạp, hắn vẫn nên đợi về nhà rồi tìm kiếm manh mối trong nhà thì hơn. Là nơi phải sinh hoạt mỗi tối, manh mối trong nhà chắc chắn sẽ đa dạng hơn.
Phần lớn học sinh trên hành lang đã đợi được người mình muốn đợi, tụm năm tụm ba kéo nhau đi, rất nhanh chỉ còn lại vài bạn học lẻ tẻ không biết đang suy nghĩ gì.
Cô gái vậy mà cũng không có ý định rời đi, cứ ở bên cạnh Ngu Hạnh kéo hắn nói chuyện phiếm, chủ đề từ chuyện thú vị trong trường chuyển sang bài thi Ngữ văn thi hai ngày trước.
"Ôi, nói ra ngươi có thể không tin, ta vừa vặn ngồi hàng cuối cùng, lúc thu bài thi liếc qua đề văn của người bàn trước, ngươi biết hắn viết lệch đề cỡ nào không?"
Cô gái nhớ tới chuyện vui, không để ý hình tượng vỗ vào bức tường bên cạnh. Lần này Ngu Hạnh cơ bản xác định cô nàng này không phải đối tượng yêu sớm của hắn, mà giống như một người đồng bọn vậy. Nếu không thì chưa nói đến việc có phổ biến chuyện phóng khoáng như vậy trước mặt bạn trai hay không, bất kỳ cô bạn gái nào chắc cũng không chịu nổi việc bạn trai mình chỉ đáp lại bằng những tiếng "Ừ, à" lãnh đạm sau khi mình nói cả một tràng dài.
Mặt khác, điều này cũng phản ánh cách ứng đối của hắn không có vấn đề, Diệp Cần hẳn vốn là một người tâm tư tương đối tinh tế, nội tâm phong phú nhưng không thích nói chuyện lắm, thiên về hướng nội.
Cô gái trước mặt hào hứng cao độ, hiển nhiên hoàn toàn không để ý đến thái độ của Ngu Hạnh: "Chúng ta không phải gần đây đang luyện viết văn nghị luận sao, vị huynh đài bàn trước viết một bài tản văn, cái này cũng không sao, nhưng tiêu đề của hắn lại phi thường cố chấp dùng cách viết của văn nghị luận, gọi là 'Luận về tính khả thi của việc lão sư kiêm chức người làm vườn, hải đăng và ngọn nến', rất có ý tứ, ha ha ha..."
"... " Ngu Hạnh suy nghĩ một chút, "Nhìn ngươi cười thành thế này, chuyện này... rất thú vị sao?"
"Ôi, ngươi không thấy thú vị sao?" Cô gái mắt hơi trợn tròn, sau đó bất đắc dĩ liếc mắt, "Có lẽ đi, nghe vậy có lẽ không thú vị lắm, nhưng lúc đó ta nhìn thấy rồi lập tức nghĩ đến phản ứng của lão sư, ta đã thấy buồn cười lắm rồi a, muốn ta nói á, ngươi còn giống mọt sách hơn cả anh trai ngươi nữa."
"Lúc nào ngươi mới có thể thử vui vẻ lên một chút đây? Ta cả ngày mê mẩn chuyện ma quỷ, mê quan sát mấy trò chơi kinh dị tại chỗ, còn thích chơi bút tiên cùng đủ thứ vớ vẩn, ta còn không âm trầm bằng ngươi." Cô gái không chút e dè kéo mặt Ngu Hạnh, "Ngươi nha, nếu có thể thú vị hơn một chút thì tốt rồi."
"Cho nên, ngươi thích người thú vị?" Ngu Hạnh hỏi.
Hỏi xong hắn hơi sững sờ, bởi vì câu nói vừa rồi không phải hắn muốn nói, mà là một lực lượng nào đó trong cõi u minh đã kéo theo hắn, khiến hắn hỏi ra câu đó trước khi kịp phản ứng.
Cô gái hào phóng thừa nhận: "Ai mà không thích người thú vị chứ? Ôi —— anh trai ngươi đến rồi."
Lớp mười hai thi xong muộn hơn lớp mười một một chút, bọn họ đứng nói chuyện phiếm ở hành lang một lúc lâu, anh trai của Diệp Cần mới đủng đỉnh đi tới.
Ngu Hạnh nghe tiếng nhìn lại, đầu kia hành lang đi tới một nam sinh cao gầy, cũng mặc đồng phục, đeo cặp sách.
Khi nam sinh đó đi tới, bạn bè của đối phương chào tạm biệt hắn: "Diệp Minh, vậy ta đi trước nhé, mai gặp!"
Diệp Minh khẽ gật đầu với bạn, thái độ nhàn nhạt, ngược lại giống hệt Diệp Cần mà Ngu Hạnh đang đóng vai.
"Đi thôi, về nhà." Diệp Minh đi tới gần Ngu Hạnh, giống như vừa mới nhìn thấy cô gái, "Vu Oản cũng ở đây à, cùng về chung chứ?"
"Được ạ, có thể đi nhờ xe đại ca, ta mới không muốn đi xe buýt về đâu." Cô gái cười nói.
Ngu Hạnh mỉm cười.
Thì ra là thế, cô gái tên là Vu Oản, là... hàng xóm của ta.
E rằng còn là kiểu hàng xóm thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Bởi vì trên giấy tờ, nhà Diệp Cần khoảng hai tầng rưỡi, hơn nữa kiểu nhà cũ kỹ bình thường này tồn tại thời gian tuyệt đối không ngắn, vị trí lại hẻo lánh, xung quanh cũng đều là những tòa nhà đơn lẻ tương tự. Những người mua những căn nhà này, khả năng thay đổi chỗ ở rất thấp, mấy chục năm luôn ở cùng một chỗ, đối mặt với cùng một hàng xóm, điều này rất có khả năng.
Ngu Hạnh đi theo bọn họ xuống dưới lầu.
Hắn vẫn chưa thực sự thích ứng với cơ thể đặc biệt gần giống người bình thường này. Đối với bản thân hắn mà nói, đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận được cảm giác vai đau nhức vì nằm sấp quá lâu, còn có cả giác quan hoàn toàn bị che đậy.
Điều này có nghĩa là cho dù quỷ vật ở ngay bên cạnh hắn, hắn cũng có khả năng hoàn toàn không biết gì cả. Dù cho tất cả cảnh tượng hòa bình trước mắt đều là ảo ảnh do lệ quỷ tạo ra, Ngu Hạnh cũng không thể như thường ngày bung tỏa tinh thần lực ra để cảm nhận, mà chỉ có thể thuận theo loại ảo ảnh này tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi quỷ vật lộ ra sơ hở.
Ví dụ như bây giờ.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng xung quanh đều là cảnh tượng bình thường, hành lang lác đác học sinh, thỉnh thoảng có lão sư vội vã đi ngang qua, tiếng nô đùa hưng phấn của mấy nam sinh từ sân trống dưới lầu vọng lên, còn có tiếng vang rất nhỏ khi đế giày của anh trai Diệp Minh va chạm với mặt đất, cùng với giọng nói líu ríu của Vu Oản hỏi Diệp Minh thi thế nào.
Nhưng hắn càng đi, càng cảm thấy nơi này thật không có cảm giác chân thực, phảng phất như bức tường trắng noãn và gạch men sứ bên cạnh nên rỉ máu ra ngoài mới phù hợp.
Mọi hành động của người bên ngoài đều thật nhợt nhạt, giống như những hình cắt chìm trong dòng thời gian. Ngu Hạnh hiện tại có cảm giác khó chịu như bị giấy bao bọc lại, hắn có thể mơ hồ cảm giác được, xung quanh chắc chắn có thứ gì đó không thích hợp, nhưng hắn không tìm thấy.
Biểu hiện trực tiếp nhất chính là hắn đi được một lúc thì trên người nổi hết da gà, tim cũng đập không mấy thoải mái.
Cho đến khi đi qua cổng trường, ngồi lên một chiếc ô tô màu trắng cỡ vừa, cảm giác này vẫn không hề tan biến. Ngu Hạnh ngồi ở ghế phụ, Vu Oản tự giác ngồi xuống hàng ghế sau, Diệp Minh cũng móc chìa khóa xe ra, cắm vào ổ khóa ô tô.
Lớp mười hai, nếu sinh vào tháng lớn, quả thực đã đến tuổi có thể thi bằng lái. Ngu Hạnh cũng không nhận ra đây là loại xe gì, chỉ có thể thông qua điểm này mà nhận thấy gia cảnh của Diệp Cần quả thực rất tốt.
Hắn dựa vào ghế da, định nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ để giải tỏa cảm giác khó chịu toàn thân kia.
Xe chậm rãi khởi động, chạy trên con đường bên ngoài trường. Ngu Hạnh vừa quan sát các kiến trúc khác trên đường, vừa phân tâm nghĩ, có lẽ những người khác khi mới trở thành Suy Diễn giả, trong các lần suy diễn cũng có cảm giác như vậy. Người không có thiên phú đặc thù thì bị sự uy hiếp của quỷ và cái chết có thể xuất hiện bất cứ lúc nào làm cho lòng run sợ; người có chút thiên phú, có thể mơ hồ cảm ứng được quỷ vật, thì sẽ bị cảm giác sợ hãi như bóng với hình kia dày vò.
Hắn hiện tại chỉ là đang trải qua những chuyện người khác đã sớm trải qua.
Hai bên đường, trong toàn bộ tầm mắt, các tòa nhà hiện lên một màu xám trắng, đủ loại cửa hàng vẫn dùng cửa cuốn, trong cửa hàng bán đủ thứ linh tinh, vô cùng lộn xộn.
Trước cửa các cửa hàng có những tiểu thương trải tấm vải ra bán hàng rong, trên đó bày bán toàn những món đồ chơi nhỏ chiều lòng đám học sinh. Không ít học sinh mặc đồng phục tụ tập bên cạnh các quán nhỏ lựa chọn, cũng có người kéo bạn bè vào quán mì ăn.
Nơi xa hơn xây dựng một ít nhà dân, màu sắc tương tự, đại khái là một tiểu khu. Nhà lầu đều không cao, chỉ có ba bốn tầng, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng có chút giống với mấy chục năm về trước.
Ngu Hạnh tình cờ đã trải qua thời đại đó, cảm giác thân thuộc phi thường mãnh liệt.
Ừm... Tuyến thời gian của suy diễn là những năm đầu thế kỷ 21 sao?
Hắn nháy mắt mấy cái, lại cảm thấy không hoàn toàn như vậy, bởi vì lúc ở trong phòng học, bất kể là hình vẽ phấn về anime cũ trên bảng đen phía sau, hay là loa phát thanh trong phòng có thể phát cho toàn trường, thậm chí cả lời cảm thán của hai vị lão sư khi nói nhỏ bên cửa sổ, đều hiển nhiên không thể nào tồn tại vào đầu thế kỷ.
—— Đương nhiên, nếu nói thế giới quan không giống nhau, vậy thì không sao cả, coi như hắn phán đoán công cốc.
Ngón tay Ngu Hạnh vô thức gõ lên đùi, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên giật mình nhận ra lúc mình không tập trung chú ý, cả Diệp Minh và Vu Oản đều quá im lặng.
Phảng phất như trong cả chiếc xe, chỉ có một mình hắn.
Ánh mắt hắn từ trạng thái tan rã chậm rãi tập trung lại, không động thanh sắc nhìn qua tấm kính trong suốt về phía sau mình. Từ góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy Diệp Minh ở ghế lái, cũng có thể dùng khóe mắt liếc thấy Vu Oản.
Kết quả là, hắn thông qua cửa kính xe, đối mặt với Diệp Minh.
Hai tay Diệp Minh đặt trên vô lăng, nhưng đầu lại quay sang đối mặt với hắn, dường như hắn nhìn phong cảnh bao lâu thì Diệp Minh cũng nhìn hắn bấy lâu.
Hay lắm, không nhìn đường, lái xe nguy hiểm!
Ngu Hạnh vô thức muốn quay đầu bảo Diệp Minh lái xe nhìn đường cho cẩn thận, một giây sau, sự thôi thúc này bị hắn mạnh mẽ kìm lại.
Hắn hiện tại là Diệp Cần, không phải Ngu Hạnh, không có vốn liếng để hắn tìm đường chết.
Anh trai Diệp Minh quả nhiên không thích hợp, vậy còn Vu Oản thì sao?
Ngu Hạnh không biết lúc này ánh mắt hắn hướng về phía Vu Oản có khiến anh trai sinh ra dị động không, dù sao đầu anh trai quay lại cũng có thể thấy được biểu cảm của hắn phản chiếu trên cửa kính xe.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai hắn.
Bàn tay thon thả mềm mại đó lơ lửng trên vai hắn, sau đó đột nhiên vỗ một cái: "Diệp Cần, ngươi có mang giấy ăn không? Cho ta mượn một tờ."
Ngu Hạnh còn bị lực tay của cô nàng này vỗ đau, hắn thuận thế quay đầu lại, phát hiện Vu Oản hơi nghiêng người về phía trước, lúc hắn nhìn qua, vẻ mặt trên khuôn mặt ngọt ngào kia hơi có vẻ không tự nhiên, cố gắng nháy mắt với hắn.
"... Ta có, ngươi muốn mấy tờ?" Ngu Hạnh hỏi.
Không biết có phải do hắn quan sát quá cẩn thận nên có chút mẫn cảm hay không, ánh mắt Vu Oản dường như liếc qua cửa kính thủy tinh, sau đó mới đáp: "Một tờ là được rồi."
Ngu Hạnh lấy một tờ giấy ăn từ trong cặp đưa cho nàng, khi nhìn lại cửa sổ lần nữa, mặt Diệp Minh đã quay lại bình thường, đang tập trung tinh thần lái xe.
Thế là hắn quang minh chính đại quay đầu lại, đánh giá Diệp Minh một lượt.
"Sao thế?" Diệp Minh hơi nghiêng mặt về phía hắn, nhưng tầm mắt vẫn chú ý đến đường đi, đây mới là trạng thái nên có khi lái xe.
"Không có gì, chỉ là cảm giác ngươi dạo này lại gầy đi." Ngu Hạnh thuận miệng đáp lời, bởi vì Diệp Minh đúng là thuộc kiểu người rất gầy gò, cổ tay khi lái xe của hắn còn mảnh hơn cả con gái, đoán chừng dưới lớp đồng phục thân thể cũng không có nhiều thịt.
"Ta năm nay lớp mười hai, việc học nặng quá mà, gầy đi là bình thường." Diệp Minh nói, "Nếu ngươi không hy vọng ta tiếp tục gầy đi, vậy tối nay ngươi nấu cơm thì bỏ nhiều thịt vào một chút."
"Ta biết rồi." Ngu Hạnh đáp ứng vô cùng bình tĩnh, không ai nhìn ra hắn chỉ mới một giây trước biết được bữa tối nhà này lại do chính mình nấu.
Kỳ lạ, anh trai lớp mười hai việc học nặng, em gái không biết là lớp mười hay sơ trung hoặc tiểu học, sao việc nấu cơm tối lại rơi xuống đầu Diệp Cần, một học sinh lớp 11? Cha mẹ đâu?
Liên quan đến đề thi, Ngu Hạnh thập phần cảnh giác. Trong phần mở đầu đọc hiểu của bài thi, Diệp Cần tan học về nhà là đi bộ về, hơn nữa khi nhìn thấy nhà còn nghĩ tới việc cha không may lại phòng ở. Như vậy lúc đó cha vẫn còn bình thường hiện diện trong cuộc sống của hắn, anh trai cũng có thể là chưa mua xe.
Chẳng lẽ những gì trong bài thi là xảy ra trước tuyến thời gian hắn đang trải qua hiện tại?
Cũng không đúng, nếu như hắn đoán trước đó, điều kiện sinh hoạt của nhà này thực sự rất tốt, thì cho dù anh trai chưa mua xe, cha mẹ cũng nên mua xe rồi chứ, hẳn sẽ đưa đón Diệp Cần lúc đó còn nhỏ tuổi hơn đi học tan học, nếu không có thời gian thì cũng luôn có bảo mẫu chứ.
Con đường này rất dài, hiện tại đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng học sinh, không khí thương mại ven đường ngày càng nhạt dần, dường như đã lái vào khu vực yên tĩnh hơn. Mười mấy phút sau, Diệp Minh mới chậm rãi dừng xe.
Ngu Hạnh đã đến một nơi được coi là ngoại ô thành phố. Phóng tầm mắt nhìn ra, tất cả các ngôi nhà đều là nhà riêng biệt, cách nhau khá xa, chiếm một diện tích rất lớn. Bề ngoài của chúng trông không mấy đẹp mắt, không khí cũ kỹ hết sức rõ ràng.
Diệp Minh dừng xe là để cho Vu Oản xuống xe. Ngu Hạnh thần sắc khẽ động, hỏi: "Tối nay có muốn đến nhà ta ăn cơm không?"
Dựa vào mối quan hệ mà Vu Oản thể hiện với hắn, cùng với mức độ thân quen của Diệp Minh đối với Vu Oản, Vu Oản hẳn là người thường xuyên ăn cơm ở nhà bọn họ. Đây là kết luận Ngu Hạnh đưa ra sau khi quan sát các chi tiết, cho nên lời mời này cũng không đột ngột.
Trên xe hắn đã xác định Diệp Minh không bình thường, nhân vật anh trai này tuyệt đối có liên quan đến quỷ vật. Nói không chừng Diệp Minh chính là loại quỷ vật bị bó buộc bởi một quy tắc nguyền rủa nào đó, hiện tại không thể động thủ với hắn, chỉ cần hắn không cẩn thận bước vào cạm bẫy, liền sẽ lập tức lộ ra bộ mặt ác quỷ và ra tay.
Nếu Vu Oản cũng như vậy, khả năng cao nàng sẽ không từ chối lời mời này, bởi vì tụ tập cùng một chỗ mới thuận tiện khiến hắn lộ sơ hở, mới dễ động thủ.
"Ách..." Vu Oản nghe vậy do dự một chút, sau đó liếc nhìn Diệp Minh, "Hôm nay có tiện không ạ?"
"Đều được cả, ngươi đến nhà ta có gì không tiện đâu." Diệp Minh tỏ vẻ không có gì.
Vu Oản nhân tiện nói: "Được, vậy ta ăn cơm ở nhà các ngươi xong nhé, ăn xong tiện thể còn có thể hỏi Diệp Cần học bá bài tập viết thế nào."
Nàng không từ chối.
Ngu Hạnh bề ngoài không có gì khác thường, nhưng trong lòng đã nâng mức độ nguy hiểm của Vu Oản lên một bậc.
Diệp Minh lại lái xe, đi qua nhà Vu Oản. Thực ra nhà bọn họ rất gần nhà Vu Oản, cùng trên một con đường, ở giữa chỉ cách nhau một bồn hoa mười mấy mét.
Ngu Hạnh quan sát ngôi "nhà" ngày càng gần của mình, nó giống hệt như mô tả trong phần đọc hiểu, quả thực rất ọp ẹp. Một số mảng tường do không được bảo dưỡng tốt đã bong tróc, để lộ gạch đỏ bên dưới, trong khe gạch mọc ra cỏ dại lơ thơ.
Hai tầng dưới đều rất lớn, tầng trên cùng hình như là một gác xép, chỉ có một cửa sổ đóng chặt. Gác xép lên đến đỉnh là mái nhà hình tam giác, từng mảnh ngói xếp hàng chỉnh tề, dường như bám đầy rêu xanh.
Bên cạnh ngôi nhà sừng sững một cây cột điện cao, dây cáp treo trên cột điện, kéo dài sang các ngôi nhà khác bên cạnh, cứ thế dọc theo một quãng rất xa.
Đã qua những giờ nóng nhất, thời tiết chuyển mát, tiếng ve kêu vang lên trong ruộng giữa các ngôi nhà, bị che khuất bởi cỏ và lá cây chất đống.
Sau khi dừng lại trước cửa nhà, Diệp Minh muốn lái xe vào gara, Ngu Hạnh và Vu Oản xuống xe trước.
Hắn vừa định móc chìa khóa trong cặp ra mở cửa, liền nghe Vu Oản khẽ nói: "Diệp Cần, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút."
Ngu Hạnh lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
Vu Oản lại hạ giọng, dường như lo lắng bị người khác nghe thấy: "Lúc trên xe ngươi cũng thấy rồi phải không? Anh trai của ngươi..."
"Ta nhìn còn rõ hơn, lúc đó anh trai của ngươi rõ ràng đang lái xe đàng hoàng, thế nhưng trong hình ảnh phản chiếu, mặt của hắn lại hướng về phía ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận