Trò Chơi Suy Diễn

Chương 224: Mức độ biến dị nhân cách tăng lên (1)

Đột nhiên tim hắn như bị bóp nghẹt, sau đó nhói đau khiến cả người hắn cứng đờ.



Trong lúc mọi người không chú ý, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng u ám. “Nơi này là đâu? Sao bây giờ lại thành thế này?” Yểm quan sát đống bể thủy tinh: “Tôi xem phim và trò chơi kinh dị, trong đây không chứa thí nghiệm con người biến dị thì cũng là quái vật. Nếu như bị vỡ, chứng tỏ người bên trong hoặc quái vật bên trong đã chạy thoát.” “Nhưng trên hòn đảo này, ngoài trừ đám bướm kia thì cũng không có sinh vật... Hoặc quái vật.” Carlos sờ sờ cằm, rất hứng thú với vấn đề này.



“Không phải trước đó đã nói, người ở đây sử dụng phương thức kỳ quái nuôi dưỡng thi thể ư, liệu có phải đã nuôi dưỡng được thi thể? Đang tiến hành giai đoạn thứ hai?” Nhưng chờ mấy giây vẫn không thấy Dư Hạnh tham gia thảo luận. không khỏi nghỉ ngờ quay đầu lại nhìn. Sắc mặt Dư Hạnh vẫn như bình thường. “Cậu thấy sao San?” Carlos hỏi.



Giọng của Dư Hạnh vẫn như bình thường, nhẹ nhàng mà hơi lạnh lùng: “Tôi đoán đó vốn không phải thi thể.” Mắt của Yểm sáng lên: “Vậy đó là gì?



“Quái vật. Một loại quái vật mà chúng ta không nhìn thấy trong trận suy diễn này.” Dư Hạnh ngước mắt, cười cười, tựa như một thoáng lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác, “Những thi thể kia chỉ là đồ ăn chuẩn bị cho lũ quái vật trong bể thí nghiệm.” “Nơi này đang tiến hành một nghiên cứu nguy hiểm nào đó, nhưng rồi một hôm chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, người chạy mất, không ai để ý tới thứ trong bể thí nghiệm, sau đó bể vỡ...”



Yểm nghe thì nghi hoặc: “Ô, nói rõ như thể cậu tận mắt nhìn...”



Dư Hạnh lắc đầu: “Chỉ là suy đoán mà thôi, chúng ta thấy có nhiều tòa nhà như vậy mà không có một vết máu nào bên trong, thậm chí không lộn xộn, vậy có thể người ở đầy không bị thương, con quái vật thoát ra cũng đã có ý thức riêng, còn biết không phá hỏng nơi này, không giống thi thể hung thần hành động theo bản năng hoặc bị điều khiển.”



“Có lý, vậy nên tôi cũng đoán, thứ trong bể thủy tinh là một sinh vật hình người?”



Carlos âm thầm quan sát thái độ của Dư Hạnh, “Sinh vật hình thú cũng sẽ không thông minh như vậy, á... Chẳng lẽ là quỷ? Bên trong nuôi quỷ vật?”



Yểm lại liếc nhìn đống bể thủy tỉnh, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.



Nhưng cô còn chưa chuyển suy nghĩ thành lời nói thì đã nghe Dư Hạnh nói: “Hoặc có thể là Tử Linh. Đây có lẽ không phải những oan hồn lệ quỷ chúng ta từng biết, mà là một loài có thực thể, giống với yêu ma quỷ quái của vùng Âu Mỹ.”



Yểm gật đầu: Đúng vậy! Mình đang định nói như thất



Từ khi bắt đầu trận suy diễn trên đảo Tử Linh này, cô ấy đã muốn nói, mặc dù tất cả NPC đều có ngoại hình là người Trung Quốc, nhưng ngoại trừ Dư Hạnh nhắc tới ngũ hành thì tất cả trang bị, đồ dùng, hành động đầu không giống với truyền thống của người Trung Quốc. Có lẽ liên quan tới bối cảnh phi lý của trận suy diễn này, đây là điều mà bọn họ không thể giải thích rõ ràng ngay bây giờ được.



Vậy hiện tại còn có một vấn đề... Rốt cuộc thứ bên trong đã chạy đi đâu mất rồi?



Nếu không giải quyết vấn đề này, luôn cảm thấy có chút khó chịu.



"Trước tiên cứ gọi chúng là Linh Hồn Chết Chóc đi... Vậy sau khi những Linh Hồn Chết Chóc này phá vỡ bình thủy tỉnh, rốt cuộc chúng đã chạy đi đâu? Khi chúng ta đến đây không thấy có thuyền bè nào xung quanh đảo, và Linh Hồn Chết Chóc cũng không thể tự lái thuyền rời đi. Chúng không có cách nào rời khỏi đảo này, nên chắc chắn vẫn còn ở trên đảo." Yểm nhớ lại một chút, có lẽ trên đảo này còn rất nhiều hang động chưa được họ khám phá, chẳng lẽ chúng trốn trong hang động sao?



Dư Hạnh im lặng trong hai giây, hắn nghĩ rằng trước khi tổ chức đến, hòn đảo này không có gì đặc biệt.



Và thông qua việc tổ chức nuôi dưỡng "Linh Hồn Chết Chóc”, trong quá trình tạo ra những thứ xấu xa, hòn đảo này dần dần có được một khả năng "ảo giác".



Càng tiến gần đến trung tâm, ảo giác càng mạnh, có lẽ là do các "Linh Hồn Chết Chóc" đã ở trong các dụng cụ thí nghiệm lâu nhất, nên để lại nhiều yếu tố liên quan nhất đến tổ chức trên đảo này. Nếu ảo giác đều do các "Linh Hồn Chết Chóc" được tổ chức nuôi dưỡng mang lại, thì Dư Hạnh đã biết câu trả lời về nơi chúng đến.



Ngay từ ngày đầu tiên, khi tất cả các suy diễn giả vừa đặt chân lên đảo, gợi ý đã được đưa ra. "Là biển."



Dư Hạnh nói.



"Biển? Cậu đang nói là... Các Linh Hồn Chết Chóc đã nhảy xuống biển sao?" Carlos có hơi ngạc nhiên, nghĩ lại thì cũng không phải không thể xảy ra.



Năng lực này, ngoại trừ không có tiếng hát, thật ra khá giống với những nàng tiên cá trong thần thoại Hy Lạp, đều sử dụng ảo giác để giết người.



Chỉ là, các Linh Hồn Chết Chóc có thực thể, cộng thêm việc chúng phá vỡ bình chứa để chạy xuống biển... Cảm giác không thể diễn tả này sao lại giống phong cách của Cthulhu đến vậy??
Bạn cần đăng nhập để bình luận