Trò Chơi Suy Diễn

Chương 564: Tang Lễ (4) - Bói toán (1)

Với những suy diễn kiểu này thì không thể bỏ qua bất kỳ chỉ tiết nào.



Dư Hạnh nhìn những cái tên đỏ rực chói mắt, “hừ” một tiếng, rồi xoa dịu quyển số: “Đừng quậy nữa, coi như tôi chưa đến đây. Ông thử nghĩ xem, nấu không phải tôi châm ba nén hương này, thì tôi sẽ không thấy được những điều ông muốn truyền đạt, đúng không? Nếu tôi không thấy, ông sẽ phải đợi rất lâu mới có người đến, đúng không?”



“Chuyện nào ra chuyện nấy, tôi chỉ làm theo yêu cầu của ông, tiện thể dùng đồ của ông, chứ không phải mua. Đã không phải là mua thì sao có thể gọi là nợ tiền được?”



[Hắn đang làm gì vậy? Nói lý lẽ với quỷ à?]



[Hahaha, sao lại có vẻ ngốc nghếch đáng yêu thế này?] [Viết tên bằng mực đỏ, đây là một điều cấm ky đấy, không phải chuyện để các bạn cười vui vẻ đâu, nếu không xử lý tốt, hắn có thể thật sự rơi vào cái chết đấy.]



Phần bình luận chưa nói được mấy câu, bỗng nghe thấy một tiếng “xoẹt” vang lên. Dư Hạnh xé trang giấy ghi tên hắn xuống, bình thản cho vào túi vải đỏ treo bên hông: “Tôi cũng không làm khó ông nữa, ông thấy rồi đấy, giờ sổ ghi chép không còn tên tôi nữa đúng không? Chỉ cần không ghi, có nghĩa là tôi không có mua nợ.”



Hắn đóng sổ ghi chép lại, rồi lật trở lại trang giấy trước đó, quả nhiên không thấy chữ máu mới xuất hiện.



Có nghĩa là, ghi chép mua chịu ban đầu của hắn trên sổ ghi chép đã bị xóa bỏ.



[Chết tiệt, vậy mà được sao?] [Mạch não này quá đỉnh rồi, chỉ cần tôi xé giấy ra là tôi không còn nợ nữa sao?] Nhiều người xem đầu chứng kiến, khóe miệng Dư Hạnh nở một nụ cười nhạt.



Vì vậy, trên bảng thông tin mà chỉ Dư Hạnh có thể thấy, đã hiện ra sáu thông báo mới.



[Bạn đã nhận được vật phẩm quan trọng “Ghi Chép Mua Nợ Của Hạnh”, vật phẩm này có thể cho vào túi quỷ. ]



[Bạn đã nhận được vật phẩm quan trọng, túi quỷ đã được kích hoạt.]



[Túi quỷ có thể thu thập các vật phẩm quan trọng trong màn suy diễn này, không giới hạn không gian.]



[Danh hiệu “Kẻ Mưu Mô Tài Ba” của bạn đã phát huy tác dụng, tỷ lệ lừa đảo thành công tăng lên.]



[Bạn đang cố gắng lừa gạt ông chủ Giả.]



[Đánh giá hành động — Lừa đảo thành công.]



Trong căn phòng mà ánh sáng không thể lọt vào, khói mù mịt bao phủ, mười mấy cô quan tài được xếp dọc theo thứ tự, nằm yên lặng ở đó, biến cả căn phòng thành một mô hình ngôi mộ nhỏ. Từng tiếng khóc thút thít vọng lại trong phòng, những người mặc đồ trắng còng lưng, quỳ trước các quan tài. Hàng chục thần người chen chúc với nhau, trồng như những con giun đang nâng nửa thân trên lên, tạo nên một cảnh tượng đầy bi ai. Trên tường, tương ứng với vị trí của các quan tài là những khung ảnh đen trắng treo lơ lửng, bên trong là hình ảnh của người chết với đôi mắt trợn to, giận dữ trừng mắt nhìn những bóng dáng đang quỳ khóc trước thi thể của mình.



Khác với di ảnh trong các cửa hàng ngoài phố, biểu cảm của những người chết này vô cùng dữ tợn, trông dáng vẻ dường như là được chụp vào khoảnh khắc họ qua đời, chỉ thoáng nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình, chưa kể đến việc hòa tấu với tiếng khóc trong căn phòng này. Đột nhiên, cánh cửa gỗ khẽ mở một khe nhỏ, một con mắt đượm vẻ u ám liếc nhìn vào trong phòng. Sau khi thấy cảnh tượng bên trong, người đó không nói một lời, rồi lại đóng cửa lại.



Bên ngoài, Triệu Nhất Tửu đang mặc một chiếc áo dài trắng, ra dấu "im lặng" với Triệu Nho Nho, người cũng mặc quần áo giống hệt hắn ta, và lắc đầu.



Hai người nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng lẻn qua hành lang mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, sau đó tiến vào một căn phòng.



Lúc này, Triệu Nho Nho mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đóng cửa lại và dựa vào cửa: "Sao rồi? Cảnh tượng trong phòng đó thế nào?"



"Một hàng quan tài, có người đang khóc, họ mặc quân áo giống chúng ta, và đang quay lưng về phía cửa. Cụ thể là thứ gì thì tạm thời chưa rõ." Triệu Nhất Tửu nói với tốc độ chậm rãi, điều này cho thấy mạch suy nghĩ của hắn ta đang bị bế tắc.



"Ý là không thể vào được... Tòa nhà này rộng như vậy, nhưng nơi nào cũng đầy quỷ áo trắng, không thể điều tra được." Triệu Nho Nho gãi đầu: "Nhưng cánh cửa chúng ta cần tìm chắc chắn ở trong những chỗ đó, vào còn không vào được, đừng nói là xem kỹ, chậc, con quỷ bàn tính kia không lừa chúng ta chứ?"



Cô ấy nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, hai người họ đã làm nhiệm vụ một lúc lâu mới biết được từ miệng của quỷ bàn tính là trong âm trạch này có một cánh cửa ngầm để rời đi. Về cơ bản tình báo này sẽ không có sai sót.



Vấn đề là làm sao để tìm ra nó.



Rõ ràng âm trạch này là nơi ở của một gia đình giàu có, sân vườn, phòng khách, nhà bếp... Đủ để khiến người mới vào lần đầu phải quay cuồng. May mà cô ấy và Triệu Nhất Tửu không phải là những người dễ lạc đường, nếu không thì ngay cả việc để lại ký hiệu để hội hợp cũng khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận