Trò Chơi Suy Diễn

Chương 451: Địa ngục của Alice - Có đau...

Tượng đá: “...?”



Nếu như bức tượng này có khả năng suy nghĩ, chắc nó cũng sẽ cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì rõ ràng, từ đầu tới cuối, nó chỉ đứng yên ở đây, chẳng làm gì cải!



Dư Hạnh hài lòng rời khỏi căn phòng điêu khắc, nhìn về phía cánh cửa của căn phòng thứ tư. Nếu hắn không đoán sai, có lẽ đầy cũng là một căn phòng điêu khắc, còn Hàn Tâm Di... Bảy tám phần đang trốn ở bên trong.



Nếu hắn đi thẳng tới đó, vậy thì cảm giác bị đánh úp như lần trước sẽ tái diễn. Hàn Tâm Di ít nhất là một suy diễn giả có cấp phân hóa cao hơn cả Hàn Chí Dũng. Nếu như có đủ thời gian chuẩn bị, nhất định sẽ tạo ra một cái bẫy còn kinh khủng và kín kẽ hơn cả [Con rối kỳ lạ] của hắn.



Nhưng thời gian còn lại chẳng được bao nhiêu.



Dư Hạnh ấn vào tay nắm cửa, sau đó đẩy mạnh cửa ra. “Cạch.” Cánh cửa đụng phải thứ gì đó, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.



Cánh cửa dần mở ra, Dư Hạnh chỉ kịp quét mắt nhìn tình cảnh trong phòng một lượt, trước mắt đã xuất hiện thêm một thứ.



Một con búp bê cầu nắng màu trắng từ bị buộc trên khung cửa, cái đầu tròn trúc xuống, trên lớp vải màu trắng vẽ khuôn mặt cười méo mó. Điều kỳ lạ nhất là, cho dù xung quanh tối đen như mực, Dư Hạnh vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt của nó. Sau khi trông thấy hắn, nét mặt búp bê cầu nắng bỗng thay đổi, chớp mắt đã đổi thành mặt buồn, sau đó lại mở to hai mắt, tròng mắt rỗng tuếch của nó nhỏ hai hàng lệ máu, nhuộm đỏ lớp vải trắng tinh.



Thậm chí nó còn xuất hiện thêm một cái miệng, nhìn khẩu hình lúc đóng lúc mở của khuôn miệng, điều mà búp bê cầu nắng nói là... “Ôm tôi một cái có được không?”



Dư Hạnh muốn nói không được, không muốn ôm, nhưng lại cảm thấy hai vai nặng trĩu, cảm giác lạnh lẽo bủa vây khắp cơ thể, hai cánh tay nho nhỏ vươn tới bên gáy hắn. Hắn nghe được tiếng cười khúc khích của trẻ con, cứ như có một đứa bé vừa bò lên lưng hắn vậy.



Theo tiếng cười, gương mặt của búp bê cầu nắng hài hòa trở lại, Dư Hạnh im lặng, áng chừng sức nặng của thứ mà mình đang cõng, chậm rãi quay đầu. Đập vào mắt hắn là hai đồng tử to tròn, đen láy, cặp mắt đó cũng đang chăm chú nhìn hắn, không chớp mắt.



Triệt tiêu khoảng cách đỉnh đấy!



Đứa bé có nước da tím tái, lạnh bàn tay bé xíu lạnh như băng ôm ghì cổ Dư Hạnh, có vẻ như nó muốn ngồi ở đây mãi không chịu xuống, bám lấy hắn đến mãn kiếp. Nó nói: “Ôm tôi một cái được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng gần, đôi mắt to tròn mang vẻ hồn nhiên của trẻ con, nhưng cũng ẩn chứa sự tàn ác của quỷ vật, cực kỳ giống côn trùng: Hai mắt lớn một cách bất thường, chiếm gần nửa diện tích cả khuôn mặt.



Khác với tưởng tượng của nó, Dư Hạnh không hét lên vì hoảng sợ, không bàng hoàng ngã ngửa ra đất, cũng chẳng gào khóc điên cuồng. Hắn chỉ chăm chú nhìn con quỷ, sau đó “hừ” một tiếng.



Dư Hạnh đưa tay ra định tóm thử xem sao, nhưng lại chọc xuyên qua cơ thể của con quỷ, như thể nó chỉ là ảo ảnh, không hề tồn tại. Ấy thế nhưng, sức nặng của tiểu quỷ càng lúc càng lớn, như thể con quỷ đang ngày một trưởng thành, Dư Hạnh cũng thấy mệt hơn.



“Cảm giác như nó đang hấp thụ sinh mệnh của mình để cường hóa bản thân ấy...” Hắn suy nghĩ một lát, sau đó tạm thời mặc kệ quỷ đồng, đi vào sâu bên trong căn phòng. Trong khung cảnh tối tăm, chỉ có thể nhìn được hình dạng của vật dụng trong phòng, Dư Hạnh đảo mắt quan sát một vòng, cách bày biện ở đầy không khác gì so với phòng điêu khắc ban nãy, chỉ là ngay chính giữa gian phòng được đặt thêm một chiếc ghế tựa. Có vẻ Hàn Tâm Di không xuất hiện, nhưng Dư Hạnh biết, đây chỉ là một thủ thuật che mắt, chắc chắn cô ta đang ở trong này.



Cõng con quỷ do búp bê cầu nắng tạo ra, Dư Hạnh đi về phía chiếc ghế tựa, để tiện cho việc phần tâm suy nghĩ những thứ khác.



Tế phẩm có khả năng thao túng tinh thần, con dao cắt cổ, búp bê cầu nắng, tế phẩm chết thay, cùng với tế phẩm mà Hàn Tâm Di dùng để tấn công Vu Gia Minh ở ngoài hiện thực... Dưới sự quan sát của Dư Hạnh, Hàn Tâm Di ít nhất cũng phải có năm món tế phẩm.



Hiện giờ, chỉ có ba phương pháp để đạt được tế phẩm. Cách thứ nhất, đích thân tìm tòi trong các màn suy diễn. Cách thứ hai, đạt được điều kiện nào đó của màn suy diễn, nhận được phần thưởng của hệ thống. Cách thứ ba, các suy diễn giả giao dịch với nhau, trao đổi bằng điểm tích lũy hoặc trao đổi đồng giá, cũng có thể là cho, biếu, tặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận