Trò Chơi Suy Diễn

Chương 696: Thời gian quanh bàn dài - Bao che khuyết điểm (3)

Tuy nhiên cô ấy vốn cũng không nghĩ gì, vì Chìa Khóa Bí Ẩn hay là Rượu Giao Bôi tạm thời đều chưa thể xác định có tác dụng gì, cho nên chọn cái nào cũng được.



Khán giả không biết họ chọn đạo cụ chỉ vì thấy nó "thú vị", thấy ba người quay lại, lại nhao nhao bắt đầu nói chuyện phiếm, trong đó cũng xen lẫn một số câu hỏi.



Nhưng hiện tại Dư Hạnh không có hứng thú tán gẫu cùng những vị khán giả này. Hắn đang suy đoán nhiệm vụ của giai đoạn thứ ba sẽ là gì, bởi vì Lương Nhị Ny lúc cuối cùng đã nói, tương lai đã chấm dứt, nhưng bí mật trong quá khứ vẫn cần mở ra.



Giai đoạn thứ ba rất có thể sẽ quay lại Phương phủ, để bọn họ phơi bày toàn bộ sự tình năm đó. Chỉ là lần này nhân vật Đại Sư có lẽ chỉ là NPC bình thường, không phải do Linh Nhân đóng vai nữa.



Mặt khác, hắn cơ bản đã xác định được, kinh nghiệm của Đại Sư không phải là thật. Linh Nhân chỉ đóng vai theo yêu cầu, tuyệt đối không phải là Đại Sư thật sự. Mà Đại Sư nhiều nhất cũng chỉ thiết lập dựa theo tính cách của Linh Nhân mà thôi.



Bởi vì... Hắn không nghĩ Linh Nhân sẽ ngu ngốc đến mức bị Lương Nhị Ny lừa gạt lâu như vậy, mà khi giấc mơ vừa xuất hiện hắn ta đã phát hiện mới đúng.



Những thứ Linh Nhân muốn, hắn ta sẽ tìm mọi cách để đạt được.



Khi Dư Hạnh đang suy nghĩ về điều này, sóng bình luận lại vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa hắn với Linh Nhân. Biết rõ hắn sẽ không trả lời, nhưng bọn họ vẫn dùng rất nhiều điểm tích lũy để gửi câu hỏi. Kết quả không ngoài dự đoán, tất cả đều bị phớt lờ, dù có la hét thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí còn nhận được ánh mắt thương hại “người thiểu năng” của Dư Hạnh.



[Mẹ kiếp, không nói thì không nói!]



[Khuyên anh hãy biết chừng mực, mau chóng nói cho mọi người biết mối quan hệ giữa anh với Linh Nhân. Nếu không… Tôi quỳ xuống cầu xin anh!]



[Quên đi, loại vấn đề này dùng ngón chân nghĩ cũng biết không thể tiết lộ. Nếu thật sự tò mò thì chú ý đến Hạnh, sau này mỗi buổi livestream đều xem đi.]



[??? Này lầu trên, cậu chính là một người vô vị.]



[Hỏi người khác đi. Lãnh Tửu đâu? Linh Nhân từng giao đấu với Lãnh Tửu mà.]



[Đúng rồi, ở đây còn một người nữa!]



[Má, giết người không dùng dao. Các người có thù oán với Lãnh Tửu hả?]



[Lãnh Tửu rõ ràng không muốn người khác biết chuyện đó, các ngươi còn ở đây nhắc đến??]



[Mọi người hỏi Lãnh Tửu đi.]



[Lãnh Tửu! Nhìn tôi này! Anh có biết chuyện gì mà Hạnh không thể biết không?]



[Tiền thưởng 200 điểm tích lũy, có chấp nhận không?]



Ánh mắt Triệu Nhất Tửu lạnh lẽo, màu máu chợt lóe lên trong đáy mắt.



Người đặt câu hỏi này bỏ ra 200 điểm, giới hạn điểm thưởng thấp nhất, hiển nhiên không phải muốn hắn ta trả lời vấn đề, chỉ muốn mang chủ đề này đến trước mặt Dư Hạnh bằng phương thức bắt mắt nhất mà thôi.



Rất rõ ràng, vì sự xuất hiện của Linh Nhân, buổi livestream này đã thu hút một lượng lớn khán giả của tuyến Sa Ngã. Một số người coi Linh Nhân là hình mẫu lý tưởng, là đội đầu tiên giết chết "Đại Sư", ba người họ nghiễm nhiên trở thành đối tượng thù địch của nhóm người này.



Cũng không thể nói người thuộc tuyến Sa Ngã không có người hâm mộ. Tuy nhân cách của bọn họ vặn vẹo, nhưng lại vặn vẹo theo chiều khía cạnh khác nhau.



Giống như trong vụ án cắt cổ liên hoàn. Khi Lưu Bình được lệnh giết Hàn Tâm Di, cảm thấy sát thủ cắt cổ rất lợi hại, mới xúc động bắt chước gây án.



Hiện tại, nhóm người này phát hiện thần tượng của mình bị giết, mặc dù chỉ là một phần chín sức mạnh, hơn nữa không được sử dụng tế phẩm, nhưng vẫn không ngăn được có người muốn “trút giận” cho Linh Nhân.



Bọn họ không quan tâm Linh Nhân có thể nhìn thấy hay không, vì đây cũng là cách bọn họ giải tỏa sự tức giận của mình. Bọn họ chính là muốn gây sự, dùng cái cớ nào cũng được.



Linh Nhân nói Hạnh ghét Lãnh Tửu, bọn họ đều nhớ kỹ!



Như ý nguyện của bọn họ, Dư Hạnh nhìn thấy chủ đề của Triệu Nhất Tửu và Linh Nhân, nhướn mày.



Hai người này không phải chỉ đánh nhau thôi sao, chẳng lẽ còn nói gì đó?



Bất kể là Linh Nhân hay là Triệu Nhất Tửu, lúc gặp hắn đều không ai nhắc đến đối phương. Linh Nhân thì bỏ qua đi, một bụng đầy ý xấu, nhưng nếu Triệu Nhất Tửu cũng giấu diếm điều gì đó…



Ánh mắt hắn tối lại.



Đúng lúc này, giọng nói của Triệu Nhất Tửu càng lạnh lùng hơn bình thường, từ chối mấy người đang gây chuyện: "Tôi từ chối.”



Sau đó, hắn ta không tự chủ được mà liếc về phía Dư Hạnh đang im lặng.



Dư Hạnh cảm nhận được tầm mắt của hắn ta, nhìn lại.



Hắn phát hiện Triệu Nhất Tửu rõ ràng đang khó chịu, thậm chí sắc mặt còn hơi trắng bệch.



“Ừm… Anh Tửu vẫn ổn chứ?”



Triệu Nhất Tửu: "Không sao.”



Quả thật hắn ta hơi không thoải mái. Vết thương mặc dù đã biến mất nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn khắc sâu trong đầu, nhất thời chưa thể quên được.



Mỗi khi nghĩ đến sự đè ép và đe dọa của Linh Nhân, sự bất mãn lại lan ra trong lòng, dưới tình huống này, dạ dày hắn ta hơi co thắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận