Trò Chơi Suy Diễn

Chương 77: Hắn cầu đến một trận tuyết lớn (3)

Chương 77: Hắn cầu được một trận tuyết lớn (3)
Lúc này khán giả không hề nghĩ đến, bọn họ sẽ được nghe về thế giới quan của thế giới này tại Phương phủ.
Sau khi vào phòng, tình cảm huynh đệ giữa nhân vật đứa con trai nhỏ của Ngu Hạnh và Phương Tiêu có chút khó hiểu đối với một số người xem, nhưng bọn họ có thể nghe hiểu được lượng thông tin khổng lồ truyền ra từ miệng Phương Tiêu.
[ Ta hình như hơi hiểu rồi, cái trấn Nam Thủy này chính là tiểu thế giới mà Phương Tiêu nói bị hắn chưởng khống, nhưng làm sao hắn khống chế được người cả một trấn chứ? Không đúng, đột nhiên nhớ ra trên trấn này có lẽ không có người, chỉ có ác quỷ ] [ Phương gia giết hết người trong trấn rồi sao? Nhìn không giống lắm, nếu người trong trấn đều là người giả bị Phương gia thao túng, vậy thân phận của hắn đã sớm bại lộ rồi, ngay giây đầu tiên bước vào trấn Nam Thủy là Phương gia đã tìm được hắn rồi ] [ Ừ đúng rồi, hơn nữa hôm qua bọn họ còn suy đoán ra các cửa hàng trên phố Bách Bảo cũng có lập trường khác nhau mà ] [ Lại nói, bây giờ mới là ngày thứ hai, việc may mắn vào được Phương phủ cũng chẳng tốn mấy công sức, dựa vào đâu mà hắn có thể dễ dàng nhận được lượng thông tin lớn như vậy chứ? ] [ Ta vẫn giữ câu nói đó, căn bản không công bằng! ] [ Đầu tiên, không hề đơn giản. Medusa đã nói rất rõ ràng, Phương phủ chính là nơi có mệnh vào nhưng không có mệnh ra, ngay cả Ngu Hạnh cũng phải cần mang theo Diêm Lý và bọn họ để có thể thuận lợi ra ngoài. ] [ Nhưng ít nhất hắn có điều kiện để lấy được thông tin, những người khác dù muốn có những thông tin này cũng không có cách nào! ] [ Tiếp theo, cho dù biết thế giới quan thì sao chứ? Còn nhớ nhiệm vụ chính là gì không? Nhiệm vụ chính là sống sót 7 ngày, hiện tại đã biết 3 ngày đầu là đi theo đoàn du lịch theo quy trình, 4 ngày sau chắc là phải chạy đua với dòng thời gian chắc chắn phải chết kia ] [ Ta yếu ớt nói một câu, Phương phủ dường như là cảnh tượng chân thực, ba người bọn họ ở lại thêm một giây nào cũng là đang đánh cược... ] [ Ta thao, càng không công bằng, hoạt động này chẳng phải là thiên vị Ngu Hạnh quá rõ ràng sao! ] [ Cuối cùng, không công bằng thì sao chứ? Ngươi tưởng đây là đánh điện cạnh hay sao mà đòi công bằng, có người chết kẻ sống thì có tính là không công bằng không? Sao ngươi lại có suy nghĩ giống con quỷ áo đỏ kia thế, đúng là loại trải nghiệm sớm cuộc sống sau khi chết mà. ] [ Ngu Hạnh đúng là chiếm chút lợi thế về thân phận, ví dụ như có được một khoảng thời gian dài trong cảnh tượng chân thực, nhưng Diêm Lý và Medusa cũng nhận được mà, khác biệt là hai người họ đủ mạnh, có thể giúp một tay ở đây, những người khác không đủ mạnh thì tự nhiên sẽ không được dẫn theo ] [ Vẫn là câu nói đó, nếu cảm thấy không công bằng, chắc chắn là vì bản thân quá yếu. Mặt khác, cái tên hề cứ nhảy tới nhảy lui ở lầu trên cũng không biết là đang bênh ai nói không công bằng nữa, trong số tuyển thủ livestream có ai quen biết ngươi không? ] [ Đừng cãi nữa, ta không quan tâm, hội hóng kịch bản chỉ muốn nghe Phương Tiêu nói tiếp thôi ]
Giờ phút này, Phương Tiêu chuẩn bị nói đến một bước ngoặt.
Bởi vì cái gọi là sự chuẩn bị phía trước đều là để làm nền cho trọng điểm phía sau, Phương Tiêu đối với Phương Đức Minh vừa oán vừa hận, nhưng sau khi lật đổ Phương Đức Minh, hắn lại trở thành người có cùng tín niệm với Phương Đức Minh.
Sự vặn vẹo trong nhận thức không ngừng gia tăng từng giờ từng khắc đó, rốt cuộc đã bóp méo tư tưởng của hắn thành dạng gì?
"Sau này ta mới hiểu, đứng càng cao, ta thấy càng nhiều. Khi mọi người đều tiến bước về phía tự do, sự huy hoàng mà gia tộc chúng ta từng có cũng theo đó bị lãng quên, bị mai một."
"Lũ trẻ đời mới chẳng thèm ngó ngàng đến Phương gia, cảm thấy chúng ta chẳng qua chỉ là những lão cổ hủ không bắt kịp thời đại, là những kẻ bảo thủ lạc hậu. Người từ nơi khác đến thành, cảm thấy chúng ta quê mùa, yếu kém, bọn họ đã thấy thế giới phồn hoa hơn, vì thế mà xem thường gia tộc bình thường ở cái trấn nhỏ này, trong mắt họ, gia tộc như chúng ta chỉ là trò cười."
"Quan trọng nhất là, ta phát hiện mọi thứ đã sớm không thể sửa đổi được nữa." Phương Tiêu cười, thở dài một hơi.
"Đệ đệ, chúng ta đều sinh quá muộn."
"Nếu như sinh sớm hơn mấy chục năm, có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng trớ trêu thay chúng ta lại sinh vào thời điểm không thể thay đổi được tất cả những điều này. Khi còn nhỏ, chúng ta chỉ biết sự quỷ dị trong nhà, biết cha nóng nảy giết người vô số, mẹ cố chấp thất thường, bà bảo mẫu như con giòi bọ bẩn thỉu âm u, còn ông làm vườn thì trong mắt chỉ có đồ gỗ điêu khắc của ông ấy. Chúng ta càng có được nhiều thứ thì càng không thể thoát khỏi sự chưởng khống của Phương Đức Minh, chúng ta chỉ biết nghi hoặc và hoảng sợ, làm thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân. Ngươi mang theo sự hoang mang rời đi, chỉ còn lại một mình ta."
"Ngươi biết sau này ta phát hiện ra điều gì không?"
Ánh mắt Ngu Hạnh kinh ngạc: "Điều gì?"
"Vào năm thứ ba sau khi ngươi đi, ta phát hiện Phương Đức Minh viết một quyển sách."
Phương Tiêu nhếch môi: "Mở đầu sách là một trận tuyết lớn."
Bỗng nhiên, mùi mực đậm đặc lan tỏa trong không khí, không hề có điềm báo trước.
Ngu Hạnh đã từng ngửi thấy mùi này, đó là lúc hắn đứng trong góc nhìn cành cây, lờ mờ nhận ra một loại mùi hương.
Nhưng lúc này trong căn phòng này, mùi hương lại xuất hiện đột ngột như vậy, không tìm thấy nguồn gốc.
Hơn nữa...
Khi mùi vị này không còn che giấu nữa, đầu óc Ngu Hạnh bắt đầu choáng váng.
Hắn lại có cảm giác như đang giẫm trên mặt biển, tinh thần chập chờn, giống như lúc hơi say rượu, không đủ tỉnh táo.
Ánh mắt Ngu Hạnh trở nên nghiêm nghị, nguyền rủa chi lực lặng lẽ tỏa ra, ngăn cản thế công nhận thức đang hùng hổ ập tới này.
Cách đây không lâu, hắn mới lĩnh giáo năng lực tương tự từ Medusa, đây chính là thứ sức mạnh đáng sợ có thể thao túng cả ký ức!
Lúc đó, Medusa bảo hắn đừng phản kháng, nên hắn chưa từng chủ động ngăn cản, nhưng bây giờ, cho dù hắn vận dụng nguyền rủa chi lực, đại não vẫn dần dần hỗn loạn.
Hắn đương nhiên có rất nhiều át chủ bài để ngăn chặn tình trạng này tiếp diễn, nhưng mà, cảm giác ngay lúc này lại mang ý nghĩa rằng mùi mực đại diện cho thứ có lẽ là bản nguyên nhất của phó bản suy diễn trấn Nam Thủy.
Cũng chính là chân tướng mà mọi người đều muốn tìm ra.
Vì vậy hắn không thể hoàn toàn ngăn chặn, hắn cần để những thông tin nguy hiểm nhưng quý giá này đi vào đầu óc mình trong sự hỗn độn đó.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, kẻ mạnh mẽ thể hiện sự mạnh mẽ ở thủ đoạn, chứ không phải không làm gì cũng có thể vô địch. Hắn có biện pháp chống lại cảm giác này, nhưng không có nghĩa là dù hắn không chống cự cũng có thể bảo đảm thần trí tỉnh táo.
Loại vặn vẹo nhận thức ở cấp độ này đủ để uy hiếp hắn một cách mạnh mẽ, điều này khác một trời một vực so với loại uy hiếp nho nhỏ trong nhà của dân trấn.
Ngu Hạnh đang tìm một điểm cân bằng giữa hai trạng thái đó, để bản thân duy trì được một chút tỉnh táo.
Phương Tiêu nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hắn, mùi mực trong không khí hắn cũng ngửi được, nhưng đã sớm quen rồi.
Hắn đến gần Ngu Hạnh, thấp giọng nói: "Đây là một câu chuyện rất thú vị, nếu bây giờ ta kể cho ngươi nghe, ngươi sẽ biết được một tầng chân tướng."
"Nhưng cái giá để biết được tầng chân tướng này cần chính ngươi phải trả, ca ca bây giờ đã không thể... cũng không có cách nào gánh vác bất cứ điều gì cho ngươi nữa, ngươi có thể sẽ nợ càng ngày càng nhiều, cho đến khi không trả nổi, giống như ta."
"Đệ đệ, ngươi muốn nghe không?"
Ngu Hạnh nghi ngờ rằng dù bây giờ mình nói không muốn nghe, đối phương vẫn sẽ kể cho hắn nghe câu chuyện này, dù sao Phương Tiêu nhất định muốn hắn đến căn phòng này nói chuyện, chính là vì giờ khắc này.
Hắn thà giả vờ thỏa hiệp một cách vô hại còn hơn: "Ta... muốn."
Nhận được câu trả lời này, Phương Tiêu rõ ràng là vô cùng vui vẻ, bất kể thế nào, đệ đệ sắp cùng hắn đứng chung một chiến tuyến, bản thân việc này đã đủ để khiến hắn vui vẻ rất lâu.
Hắn không cho rằng sau khi biết được tầng chân tướng này, đệ đệ còn có tư cách chạy trốn khỏi Phương gia.
Người đàn ông sờ sờ vết sẹo trên sống mũi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như đang kể chuyện cổ tích cho trẻ nhỏ, chậm rãi nói: "Câu chuyện xưa bắt đầu với màu trắng xóa như tuyết, một trận bão tuyết chưa từng có đã bao phủ thị trấn nhỏ vô tội, trong những năm tháng biến động đó, thị trấn nhỏ tứ cố vô thân."
Ngu Hạnh chỉ cảm thấy giọng nói của Phương Tiêu dần dần tiến lại gần, bên tai dường như vang lên tiếng lật sách sột soạt, một câu chuyện được viết ra, đang từ từ mở ra trước mắt hắn.
...
Các nhóm du khách khi đi ngang qua thị trấn nhỏ tên là Nam Thủy này, đều sẽ cảm thấy sự phát triển của thị trấn có chút thụt lùi.
Diện tích bình thường không có gì lạ, kiến trúc giản dị, tài lực của dân trấn ít ỏi, mắt thấy mới là thật. Điều này khiến họ khi nghe người địa phương nói rằng trấn Nam Thủy đã từng cực kỳ thịnh vượng, cũng chỉ cười qua loa, coi như nghe chuyện cười.
Trong lịch sử, trấn Nam Thủy vì sở hữu một bến cảng nên đúng là đã từng huy hoàng, nhưng sự huy hoàng đã qua và sự suy tàn hiện tại thì có liên quan gì chứ?
Các nhóm du khách chướng mắt cái vẻ coi quá khứ như bảo bối của người địa phương, cuối cùng sẽ cố ý hỏi, vậy bây giờ các người còn có chứng cứ gì về sự phồn vinh đã từng không?
Người địa phương liền do dự một chút, chỉ về phía bắc thị trấn, nói rằng nơi đó có một tòa phủ đệ, trong phủ là gia tộc họ Phương, tổ tiên có chiến công hiển hách, sở hữu vinh quang vô biên.
Thời đại thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có tòa phủ đệ kia là vẫn luôn không đổi, nó trang nghiêm tọa lạc ở đó, như là cái bóng cuối cùng mà lịch sử để lại cho họ.
Thế nhưng các nhóm du khách lại xem thường, thậm chí còn chế giễu người địa phương hơn, nói rằng bây giờ người ta đều xây nhà lầu kiểu Tây rồi, giữ lại một tòa phủ đệ thời phong kiến thì có ý nghĩa gì chứ?
Chẳng qua là mượn vinh quang cũ để bào chữa cho sự trì trệ không tiến bộ, dùng để tô điểm hư danh cho bản thân mà thôi.
Người địa phương nghĩ, đây chính là phủ tướng quân ngày xưa cơ mà, Tướng quân Phương gia đã bảo vệ dân chúng trong trấn suốt mấy trăm năm, đời này qua đời khác canh giữ cho sự bình an của trấn Nam Thủy.
Dù cho bây giờ đã không còn long bào, không còn Tướng quân, chiến tranh đã kết thúc, quốc gia đã xây dựng, trong thời đại hòa bình này, bọn họ đời đời kiếp kiếp vẫn không thể quên những gì Phương phủ đã làm cho họ, họ coi tòa dinh thự ấy như bảo vật trân quý, sao qua miệng người ngoài lại trở nên đáng khinh như vậy chứ?
Thế nhưng gần như tất cả người ngoài đều xem thường như vậy.
Dần dần, một số dân trấn cũng bắt đầu nói như thế.
Những người trẻ tuổi kia mất kiên nhẫn với sự tôn sùng Phương phủ của các bậc trưởng bối trong nhà, cười nói, đó đã là chuyện quá khứ rồi, tư tưởng đừng cổ hủ như vậy, cho dù bây giờ chiến tranh lại nổ ra lần nữa, Phương phủ cũng không thể biến ra một vị Tướng quân để bảo vệ mọi người được.
Không còn người địa phương nào sẽ một mặt kiêu ngạo chỉ về phía bắc trấn với du khách bên ngoài, giới thiệu phủ tướng quân của họ nữa.
Phương phủ dần dần biến thành một tòa phủ đệ bình thường không ai hỏi thăm, đồng thời trở nên lạc lõng với sự phát triển của thời đại, rồi không biết đến đời thanh niên thứ bao nhiêu thì bắt đầu bàn bạc, có nên phá bỏ tòa phủ đệ đang ảnh hưởng đến quy hoạch tổng thể của trấn hay không?
Khi loại lời bàn tán này ngày càng nhiều, chắc chắn sẽ có một cậu bé mặt mày âm trầm đứng trong góc nhỏ, ánh mắt tỏa ra hận ý và lửa giận.
Mới bao nhiêu năm chứ, không ai quan tâm chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, những người này chỉ nhớ phá bỏ Phương phủ, lấy mảnh đất lớn này xây thêm mấy tòa nhà, bán lấy thêm ít tiền.
Phương Đức Minh mười mấy tuổi hận thấu đám dân trấn thiển cận và ngu dốt, cũng hận thấu sự sa sút của Phương phủ.
Vinh quang hư ảo không chống lại được thông báo cưỡng chế phá dỡ, phủ tướng quân từng có thể ngăn cản ngàn quân, giờ chỉ còn lại vài người tản mác, ngay cả việc phản đối phá dỡ cũng không làm nổi.
Vào ngày quyết định phá dỡ được xác nhận, Phương Đức Minh nhận được một quyển sách trống không.
Một con cự mãng quỷ dị ngậm sách đến trước mặt hắn, miệng nói tiếng người.
"Nếu không hài lòng với mọi thứ hiện tại, vậy hãy tự mình viết một tương lai cho trấn Nam Thủy đi, ta sẽ phù hộ ngươi trong câu chuyện của ngươi —— phù hộ cho Phương phủ của ngươi."
Con rắn nói: "Nhưng sách chỉ có quyển này, nếu câu chuyện của ngươi bị người khác nghi ngờ, mọi thứ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, ta cũng không có cơ hội giúp ngươi lần thứ hai."
Lần đầu tiếp xúc với sự vật linh dị, Phương Đức Minh cũng không sợ hãi, hắn cảm ơn con cự mãng, mở sách ra, viết xuống dòng chữ đầu tiên.
Phương Đức Minh cầu được một trận tuyết lớn.
Vô số người chết cóng, băng tuyết chặn mọi nẻo đường.
Hắn muốn một trận tuyết lớn như vậy, muốn tai họa giáng xuống cái gọi là "thế giới hòa bình" này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận