Trò Chơi Suy Diễn

Chương 637: Mộng Yểm (7) - Khi ngủ (3)

Không biết là do tâm trạng hay sao mà Chu tuyết không kéo mở rèm.



Hắn giơ tay bám trụ lên khung cửa sổ, rồi chợt rút con dao găm ra, cánh môi khẽ mấp máy, không ai có thể nghe được hắn nói cái gì, lại thấy bàn tay Dư Hạnh cầm con dao găm nhắm về phía cửa sổ rồi nhẹ nhàng chém một chém.



Sở dĩ không dùng sức là bởi vì vị trí Dư Hạnh đang ở không thể dùng quá nhiều sức, hắn sợ nếu như dùng sức thì chính bản thân hắn sẽ phải chịu phản lực mà bị đẩy ngã.



Tầng năm.



Ngã xuống sẽ rất đau đấy.



Tóm lại lại có một luồng khói nhẹ nhàng bay lên, cánh cửa sổ chỉ khẽ run lên chứ không sức mẻ gì, Dư Hạnh tác động lên nó lần nữa khiến nó cuối cùng đã không còn bị sức mạnh kỳ dị giam cầm.



Hắn khẽ cười ở trong lòng: “Cảm ơn Diệc Thanh.”



Lần phát sóng trực tiếp này hệ thống chưa hạn chế Diệc Thanh gì cả, có lẽ là do những khán giả đang xem trực tiếp kia, chính họ mới là hạn chế lớn nhất đối với hắn và Diệc Thanh.



Cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, hắn nhìn bên trong đều là sương đen đang quay cuồng, có thể cảm nhận được ở trong đó sự nguy hiểm không hề che giấu.



[Oa, nhìn dáng vẻ này có vẻ rất nguy hiểm.]



[Bên trong đen thui, giống như bị Mộng Yểm bao phủ vậy.]



[Chị Lý ở bên trong đừng có giở tật xấu ra như vậy.]



[Tôi có lời khen.]



[Hắn thật sự định đi vào sao? Chắc không phải chỉ có một mình tôi là cảm thấy tuy rằng hắn rất có thực lực, cũng rất thông minh, nhưng hắn có chút giống như đi tìm đường chết vậy.]



[Không tìm đường chết thì sao lấy được manh mối tốt, đạo lý này bạn bình luận ở trên còn không hiểu sao?]



[Tôi hiểu tôi hiểu, tôi không phải tay mơ.]



[Vấn đề là Hạnh thật sự có nắm chắc dưới tình huống như vậy hắn có thể thuận lợi quay lại hay không?]



[Không phải hắn đã nói rồi sao, buổi tối ngày đầu tiên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa hắn cũng chỉ đi xem.]



[Lời hắn an ủi Quẻ Sư mà bạn cũng tin sao?]



[Suy Diễn Hoang Đường là trò chơi thế nào, tôi chưa từng thấy đêm đầu tiên của cấp Phân Hóa có thể an toàn để suy diễn.]



[Triệu Nho Nho chẳng lẽ không biết hay sao? Cô ấy đã biết nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bạn đồng hành, các bạn lo lắng thay bọn họ làm gì?]







Dư Hạnh vừa định duỗi tay chạm vào đám sương mù kín như bưng này thì một trực giác xuất hiện trong đầu hắn.



Hắn rút tay lại, dùng sương mù màu xanh lục của Giấc Mộng Nhiếp Thanh thăm dò về phía đám sương mù màu đen kia.



Ngay khi sương mù màu xanh lục và sương mù màu đen tiếp xúc, nó đã lập tức phát ra âm thanh ăn mòn khiến người ta cảm thấy ê răng, hai loại sương mù dây dưa, bài xích, đè ép nhau, cuối cùng sương mù màu xanh lục chiếm thế thượng phong, nó mạnh mẽ ép sương mù màu đen lộ ra một khe hở, rồi sau đó nhanh chóng dùng tia lửa đốt toàn bộ không gian đen kịt này.



Sương mù màu đen bị ép mở ra một khe hở to bằng một nửa người trưởng thành, Dư Hạnh liếm đôi môi bị gió thổi cho khô khốc, hắn thò người ra tiến vào bên trong một mảnh màu xanh lục.



Sau khi tiến vào trong gió lạnh lập tức dừng lại.



Sương mù màu đen không phải nhét đầy trong mọi ngóc ngách của căn nhà mà nó bám dọc theo tường một lớp rất dày, giống như trứng kén vậy.



Cảnh tượng bên trong phòng… Giống như con sâu chưa hóa bướm vậy, tay chân nổi gân máu xấu xí vô cùng dị dạng và dữ tợn.



[Căn phòng này bị cái quỷ gì vậy?]



[Quá hỗn độn.]



[Nôn mất, Hạnh ở bên trong có lẽ so với tôi càng muốn nôn hơn đi.]



[Mỗi ngày Chu Tuyết đều ngủ ở trong hoàn cảnh này sao? Tôi kính trọng cô ấy, đúng là một cô gái mạnh mẽ.]



Không trách được khán giả của phòng phát sóng trực tiếp trong chốc lát chưa tiếp thu được, bởi vì nơi này nhìn qua… Giống như địa ngục được tạo thành bằng máu thịt.



Dư Hạnh từ ngoài cửa vào vừa nhảy xuống đất, đã lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đập vào trước mặt là màu máu đỏ tươi, mùi vị khó ngửi ập đến từng cơn, chỉ thấy bên trong căn phòng ngủ nhỏ bé này, sàn nhà thì đầy rẫy vết chém, từng vết từng vết, bị chém sâu thành từng khe rãnh, trên trần nhà thì từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống, ngẫu nhiên một miếng thịt không biết từ đâu đến rơi bẹp một tiếng xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh dính dáp.



Trên mặt sàn gập ghềnh, không biết chỗ máu thịt này ở đây ra chồng chất trên sàn, có chỗ lại bị lõm xuống mà không biết do đâu đã tạo thành hố đen.



Khăn trải giường của Chu Tuyết biến thành màu đỏ rực, ở mép giường có một người giấy thô ráp đi đôi giàu thêu màu đỏ kia đứng ở cạnh đầu giường của Chu Tuyết, nó cong eo cúi xuống xem, mặt nó cách mặt Chu Tuyết chỉ có chưa đầy một nắm tay.



Một đầu khác có một cái bóng đen mơ hồ màu trắng bệch đang lay động dưới ánh đèn bên đầu giường, nhìn qua bóng dáng này cao lớn và thon dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận