Trò Chơi Suy Diễn

Chương 658: Mộng Yểm (16) Chữ viết bằng máu (1)

Dư Hạnh vuốt nhẹ cái mũi đã ửng đỏ vì lạnh. Hắn đi vài bước đến phía chiếc xe rồi mở cửa và ngồi vào ghế phụ.



Triệu Nho Nho hỏi: "Cậu đã lấy được chưa?"



"Tất nhiên là tôi đã lấy được rồi. Chúng ta đi thôi."



Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rồi đi dọc theo con đường được đèn đường chiếu sáng.



"Vào giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy mà chúng ta lại đi đến nghĩa trang sao?"



Triệu Nho Nho vừa lái xe vừa nói. Vì thực tế cô ấy có chút lo lắng về hành động mạo hiểm của Dư Hạnh.



Sau khi trở về từ ga tàu điện ngầm, Triệu Nho Nho đã đề xuất với Dư Hạnh rằng trong vòng ba ngày mà tiến độ hoàn thành nhiệm vụ bị sai lệch so với dự định của bọn họ thì tối nay hãy thử đập viên ngọc xem có thể kích hoạt cốt truyện hay không.



Trong khi đó câu trả lời của Dư Hạnh lúc đó là. . .



"Nếu làm như vậy thì chắc chắn cốt truyện sẽ được kích hoạt. Vì đó là bước đầu tiên của phương pháp vượt màn chính xác."



"Nhưng tôi không dự định đập viên ngọc. Nghĩa là tôi không có dự định dùng phương pháp này để vượt qua màn này."



Triệu Nho Nho: ". . ."



Sự tự tin của cậu khiến người đồng đội của cậu là tôi cảm thấy áp lực rất lớn đấy.



Nhưng bản thân Dư Hạnh có tiền vốn để hắn tự tin đến mức như vậy.



Lúc đó, Dư Hạnh chỉ cười nhẹ rồi nhắc nhở: "Cô quên nhiệm vụ phụ rồi à?"



Trong lời nhắc nhở của hệ thống lúc đầu thật sự đã đề cập tới sự tồn tại của nhiệm vụ phụ ở giai đoạn này. Và nhiệm vụ phụ đó cần suy diễn giả phải tự mình khám phá.



Và với cách nói của Dư Hạnh thì Triệu Nho Nho biết ngay rằng con hàng này chắc chắn đã tìm ra cách để kích hoạt nhiệm vụ phụ.



Giờ mình còn có thể làm gì được cơ chứ? Còn không phải chỉ có thể tin tưởng vào con hàng này thôi sao.



Lúc này Triệu Nho Nho đang lái xe và đã rời khỏi cổng khu dân cư. Bên cạnh điện thoại đã mở sẵn ứng dụng dẫn đường và đích đến chính là nghĩa trang ở phía xa.



Triệu Nho Nho lo lắng nói: "Chắc nơi đó đã đóng cửa rồi phải không."



Dư Hạnh tựa người vào lưng ghế rồi quay đầu nhìn ra cảnh đẹp ở ngoài cửa sổ. Hai mắt của hắn híp lại: "Thì leo tường vào là được."



Triệu Nho Nho nhíu mày: "Nếu cậu leo vào thì tôi phải làm sao?"



"Bức tường đó không cao nên cô cũng có thể leo vào."



Triệu Nho Nho cảm thấy Dư Hạnh đã đánh giá quá cao khả năng của cô ấy: ". . . Tôi không thể."



"Cô có thể." Dư Hạnh quay đầu lại nhìn Triệu Nho Nho một cách nghiêm túc. Rồi Dư Hạnh thực hiện một cử chỉ động viên hờ hững qua loa đến mức khiến người khác mất hứng: "Hãy tin tưởng vào chính mình."



Kết quả là Triệu Nho Nho đã trải nghiệm được hậu quả của việc "Hãy tin tưởng vào chính mình” theo lời Dư Hạnh nói. Khi leo qua bức tường thì cô ấy đã bám vào đầu tường dưới sự trợ giúp của Dư Hạnh. Lúc đó Triệu Nho Nho lên không được mà xuống cũng không xong. Cảnh tượng này đủ để được xem là một trong những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất của Triệu Nho Nho sau khi cô ấy trở thành suy diễn giả.



Cuối cùng thì Dư Hạnh vẫn phải tự mình leo lên trước rồi đứng ở trên đầu bức tường nửa túm nửa kéo giúp Triệu Nho Nho leo lên tường thành công.



Lúc này đã là mười hai giờ bốn mươi phút, gần đến rạng sáng. Dư Hạnh và Triệu Nho Nho chỉ mất có bốn mươi phút để đi đến nghĩa trang. Lý do bọn hắn có thể đi nhanh như vậy là vì trên đường ít xe cộ đến kinh ngạc.



Trong màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, cả thành phố dường như đã chìm sâu vào trong giấc mộng. Chỉ có Dư Hạnh và Triệu Nho Nho vẫn đang lái xe lao vun vút trên đường. Cả đoạn đường đi bọn hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào cho đến khi cả hai người đã đến cổng nghĩa trang. Khi đến nơi, bọn hắn nhìn thấy bác bảo vệ đang xem TV trong phòng trực ban. Tiếng hội thoại từ bộ phim truyền hình mơ hồ truyền đến tai bọn họ.



Tránh khỏi một người bảo vệ bình thường để đột nhập vào nghĩa trang là việc rất dễ dàng đối với hai người bọn hắn. Cho nên Dư Hạnh và Triệu Nho Nho đã nhanh chóng đi qua phòng trực ban rồi đi đến một bức tường cao. Lúc này khi nhìn thấy bức tường cao sừng sững trước mặt, Triệu Nho Nho tức giận nhìn chằm chằm về phía Dư Hạnh như muốn nói: “Cậu đùa tôi đấy à? Cái này gọi là không cao sao?" Còn trên khuôn mặt của Dư Hạnh vẫn không hề có sự chột dạ và hắn vẫn khẽ mỉm cười như không hề biết có chuyện gì xảy ra.



May mà trước khi Triệu Nho Nho tức chết thì ít nhất Dư Hạnh đã mang cô ấy đi vào một cách thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận