Trò Chơi Suy Diễn

Chương 214: Love and peace (2)

[Thao tác của Yểm khó hiểu ghê, nhưng khả năng của cô ấy đúng là hiếm thấy, lần này sẽ bị các thế lực tranh nhau để bồi dưỡng đây!]



[Dư Hạnh cũng sẽ bị tranh giành thôi! Còn có Ma thuật sư nữa, những Tiểu chỉ nhân của hắn ta cũng rất hiếm gặp, mà các thế lực lớn rất thích những người có khả năng hiếm, cứ mỗi người như vậy đều có thể nghiên cứu ra nhiều cách kết hợp mới và chiến thuật mới.]



Yểm nhìn Hạnh, nghẹn lời: ".,." Thích là thích thật, ai bảo bà đây liều mạng, lại đi yêu từ cái nhìn đầu tiên với đôi mắt ấy chứ.



Nhưng bà đây lại sợ hắn mà gần thêm chút nữa là sẽ bóp cổ bà.



Dù sao cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa từng thấy Dư Hạnh sử dụng bất kỳ Năng lực tế phẩm nào, cứ như chỉ cần đối phương bày mưu tính kế là mọi thứ cứ vậy mà tiến triển theo hướng có lợi rồi.



Nói cách khác, Dư Hạnh vẫn chưa ra tay, nếu Dư Hạnh triển khai Năng lực tế phẩm để đối phó cô ấy... Yểm rùng mình, vội nói: "Vui, vui lắm chứ! Nhưng mà tôi xấu hổ." Yểm cũng không mong Dư Hạnh tin mình, rồi vì thế mà thương hại cô ấy. Yểm chỉ hi vọng hành động của mình có thể làm Dư Hạnh cảm thấy cô ấy rất thú vị.



Thông thường những suy diễn giả thông minh kiểu này sẽ rất khoan dung với những thứ thú vị. Đây là trải nghiệm cá nhân trước đây của Yểm khi đã gặp phải một kẻ biến thái trong lúc thực hiện nhiệm vụ chính tuyến.



Cuối cùng lơ là cảnh giác với Yểm nên tên biến thái đó đã bị cô ấy phản sát. Nói thẳng ra, có lẽ giống như trong tiểu thuyết tổng tài, tổng tài lạnh lùng nói với nữ chính ngây thơ rằng "Người phụ nữ, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi", như vậy chăng?



Những cô gái thông minh đều sẽ biết nắm bắt tâm lý của nam giới, đôi khi giả ngốc cũng là một loại trí tuệ... Chắc là vậy đấy.



Quả nhiên, Dư Hạnh đã dừng bước, hắn nhìn cô ấy như đang nhìn một kẻ ngốc vậy. Yểm thở phào, biết rằng lần này đã ổn rồi. Bất kể lúc nãy Dư Hạnh có đang trêu chọc cô ấy hay muốn giết cô ấy, nhưng bây giờ đã không muốn nữa.



"Đùa với cô chút thôi, đừng căng thẳng quá làm gì. Nhưng mà..." Trông Dư Hạnh có vẻ rất chân thành: "Lần sau tỏ tình, nhớ thay đổi ngoại hình và giọng nói rồi hãy tỏ tình, cô tỏ tình như này làm tôi có hơi hoảng." Nói rồi, hắn nhìn vào người đàn ông cao to cùng làn da màu lúa mạch, khoảng hơn ba mươi tuổi.



Đúng là hơi hoảng thật.



Lúc này Yểm mới nhớ ra, trong mắt người khác, mình không phải là một mỹ nữ, mà là một tên đàn ông thô lõ. Khỉ thật, cô ấy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân mình cũng thấy sợ.



Đau mắt quá! Lịch sử đen tối! Lúc này đây, cô ấy rất mong Dư Hạnh có thể quên đi cảnh tượng này, nên đã quyết đoán để pháp sư thức tỉnh, nhắc nhở Dư Hạnh hãy đi xem pháp sư đi.



Carlos xoa đầu, nhìn quanh. Vừa rồi Dư Hạnh và Yểm đã bàn bạc hợp tác xong xuôi dưới ánh mắt tức giận và có chút sợ hãi của tiên tri, sau đó lại biến mất tắm.



Một lát sau, tiên tri cũng biến mất không dấu vết, Carlos cảm nhận được Tiểu chỉ nhân mà mình để lại trong người tiên tri bắt đầu náo động, thế là hắn ta tự chích máu mình, để Tiểu chỉ nhân đã kết nối với tiên tri tự sát.



Xong chuyện, hắn ta lang thang ổi loanh quanh trong cái gọi là cơn ác mộng, còn trèo lên cây nhìn cho kỹ "thi thể" bị treo trên cây lúc đầu. Càng nhìn càng cảm thấy những thi thể đó không giống như bị treo cổ mà chết, vì dù là ở tư thế nào trước khi chết thì khi bị treo cổ, xương cổ sẽ gãy, đầu sẽ cúi xuống, không thể giữ nguyên tư thế ngửa mặt được.



Tư thế ngửa mặt, lại giống như bị hành hình hơn. Trong hình phạt cổ xưa là dùng dây thừng thắt vào cổ phạm nhân, rồi xoay bánh xe ở phía sau để dây thừng siết chặt lại, khiến đầu của người đó cứ thể mà ngửa lên, cho đến khi xương cổ bị gãy ngược.



Vừa nảy ra ý nghĩ này, hắn ta đã rơi vào trạng thái hôn mê, trước mắt trở nên tối đen, đến khi giác quan trở lại thì hắn ta đã bị cơn mưa lớn ở thực tại làm ướt như chuột lột. Sau đó, Carlos đã thấy thi thể của tiên tri nằm bên cạnh mình.



Dư Hạnh chậm rãi bước tới, nói với hắn ta: "Xong rồi, đúng là Tiểu chỉ nhân của cậu có nhiều công dụng thật đấy."



Carlos khiêm tốn: "Nên vậy, nên vậy, đều là cần cho màn biểu diễn ma thuật thôi."



Ánh mắt hắn ta lướt qua Yểm, dường như cân nhắc một lúc có nên ra tay không.



Dư Hạnh biết Carlos đang nghĩ gì nên đã giữ tay hắn ta lại: "Yểm sẽ không săn cậu đâu, cậu cũng đừng chủ động chọc giận cô ấy. Love and peacel"
Bạn cần đăng nhập để bình luận