Trò Chơi Suy Diễn

Chương 36: Trí nhớ xa xôi

**Chương 36: Ký ức xa xôi**
Khi buổi tự học tối bắt đầu, không khí lớp bốn so với trước đây càng thêm cổ quái.
Tuy rằng trước đó đã tan rã trong không vui, nhưng lời đã nói ra, học sinh lớp bốn cuối cùng cũng mất đi mục tiêu để trút giận, dường như chỉ trong chớp mắt, liền quay về trạng thái không biết phải làm sao, lo lắng, sợ hãi, đủ loại tâm trạng tiêu cực u ám theo bóng ma ác mộng của buổi tự học tối bao phủ tới.
Tạo thành sự so sánh rõ ràng chính là nhóm học sinh chuyển trường, từng người sắc mặt thoải mái, còn lớp trưởng đeo băng Hồng Tụ Chương vẫn như cũ ngồi trên bục giảng, trầm mặc cúi đầu làm bài tập của hắn, phảng phất mọi chuyện xảy ra hôm nay không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn.
—— không, vẫn là có ảnh hưởng nhất định.
Bình thường, hắn chỉ cần thỉnh thoảng ngẩng đầu, làm bộ xem xét kỷ luật một chút, bởi vì trong lớp thế nào cũng sẽ an an tĩnh tĩnh.
Nhưng hôm nay hắn vừa đặt bút xuống, chỉ cảm thấy bên tai luôn có tiếng xôn xao mơ hồ truyền đến, không phải ai đó kéo ghế, thì chính là bút rơi trên mặt đất.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa, hạt mưa đập vào cửa kính phòng học, khiến tim người ta cũng như rung động hỗn loạn không chút quy luật theo hạt mưa, tiếng rào rào làm lẫn lộn mọi cảm giác trong bóng tối, lật qua trang giấy, lớp trưởng dường như cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái, mặt không đổi sắc quay đầu lại.
"Ầm ầm..."
Tia chớp đúng lúc này xẹt qua bầu trời, tiếng sấm trầm đục cuồn cuộn cũng theo đó kéo đến.
Khoảnh khắc bầu trời được tia chớp chiếu sáng, lớp trưởng thấy được một bóng người đen ngòm đang ghé vào trên cửa sổ, giống như một con thằn lằn khổng lồ.
"Bành!"
Đèn phòng học đột nhiên nổ tung, mảnh kính vỡ văng ra, toàn bộ không gian vuông vức rơi vào một vùng tối đen.
Không một ai thét lên, các học sinh kinh nghiệm phong phú vội bịt miệng lại, đè nén bản năng của mình, run lẩy bẩy trong bóng tối không thấy năm ngón tay, bọn họ biết có thứ gì đó đã vào, bên tai truyền đến tiếng nói mớ kỳ quái, không khí tràn ngập cái lạnh lẽo khiến người run sợ.
Là ai xui xẻo như vậy chứ.
Là ai sắp chết đây?
Tối như thế này, chờ bóng ma quỷ quái rời đi rồi, làm sao làm bài tập đây...
Lại một tia chớp nữa xẹt qua, bầu trời như được thắp sáng hoàn toàn, lần này tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được bóng người to lớn như con thằn lằn kia.
Trong ký ức hỗn độn của lớp trưởng, nổi lên một ý nghĩ —— người ngoài cửa sổ, là muốn nhảy lầu.
Hắn dường như đã từng thấy cảnh này, bóng người quen thuộc trèo lên lan can ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên buông tay, cả người rơi xuống dưới, chỉ có tiếng thét liên tiếp tiễn đưa người này.
Nhưng không có, cái bóng to lớn như con thằn lằn này không buông tay rồi biến mất, mà là chậm rãi hòa vào trong kính, rồi lại chui ra từ trong kính.
Nó vào rồi.
Từ bên ngoài vào.
Các học sinh mở to hai mắt, trơ mắt nhìn cái bóng kéo dài, từng chút một, từng bước xâm chiếm không khí, chậm rãi bò về một hướng.
Học sinh ngồi gần cửa sổ gập cả người lại, co mình thành một cục, che miệng và lỗ tai, giả bộ như một con đà điểu.
Bọn họ thầm niệm: Không phải tìm ta, không phải tìm ta...
Lần này đến lần khác tự thôi miên: Sẽ có người chết, nhưng không phải ta... Không phải ta... Đẩy xuống...
Trong nỗi sợ hãi, ký ức xa xôi dường như bất ngờ hiện về trong đêm nay, các học sinh tựa hồ cũng vô thức nhận ra cái bóng này, cuối cùng, mọi lời cầu nguyện đều tập hợp thành một câu: Không phải ta đẩy hắn xuống.
Rebecca gục mặt xuống bàn, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, cắn chặt môi, mùi máu tanh từ đôi môi nứt nẻ bị nàng nuốt vào trong cổ họng, một vị ngai ngái.
Tại sao lại thế này?
Sao nàng lại có ký ức như vậy?
Rõ ràng hôm nay đã gỡ bỏ lời đồn xấu rồi không phải sao? Đã dừng cương trước bờ vực rồi mà, sự việc còn chưa phát triển đến tình trạng tồi tệ nhất, nàng cứ ngỡ mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn và bù đắp, thế nhưng là...
Sao nàng lại nhớ ra, Oliver hai tay bám chặt trên lan can, sau sự im lặng kéo dài đó là ánh mắt gần như tuyệt vọng bộc phát ra?
Lại vì sao lại là lớp phó đứng đối diện Oliver, vẻ mặt đầy trào phúng.
Cô gái mà Oliver thích dựa vào một bên bục giảng, như đang xem kịch nhìn cảnh tượng này.
Nàng nghe thấy giọng của Jack ở sau lưng, rất lớn tiếng: "Ôi ôi ôi, có nhảy hay không hả? Không dám nhảy thì đừng bày ra cái bộ dáng muốn chết này, uy hiếp ai đấy?"
Sau đó nàng nghe thấy chính mình nói: "Chỗ đó nguy hiểm lắm, vẫn là xuống trước đi, đừng lấy mạng sống của mình ra đùa, càng đừng dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác, vạn nhất ngươi không cẩn thận buông tay, là rơi thật xuống đấy."
Rebecca mơ màng đối mặt với ký ức bất chợt ùa về, nàng có thể cảm nhận được những ký ức này đến từ rất lâu về trước.
Lâu đến nỗi nàng đã quên, sau khi nàng nói xong, Oliver chết lặng lại chậm chạp liếc nhìn nàng một cái, như thể trào phúng nàng, kẻ giả nhân giả nghĩa này.
Cũng quên, những ánh mắt và lời nói ác liệt kia vẫn còn tiếp tục, mãi cho đến khi Oliver buông hai tay ra, mới như bị bóp cổ gà, im bặt mà dừng.
Bọn họ đều cho rằng Oliver hèn yếu, không dám cãi lại, chỉ là cuối cùng không nhịn được nữa, muốn dùng việc nhảy lầu để uy hiếp bọn họ, xin lỗi? Hoặc là thương hại?
Cho đến giờ phút này, đầu óc bị sự hung ác che phủ mới khôi phục lại một tia minh mẫn, bọn họ bỗng nhiên nhận ra, người ta thật sự có thể bị bức tử.
Oliver rơi xuống.
Mà khoảnh khắc trước khi rơi xuống, lớp phó vẫn còn đang giễu cợt hắn, Jack vẫn còn đang chọc giận hắn, cô gái hắn thích vẫn còn vui vẻ xem kịch —— cùng với những người khác.
Bọn họ, đều là hung thủ, bọn họ, đã phạm phải tội ác.
Nguyên lai sự việc là phát triển như thế này sao? Rebecca co rúm trên ghế ngồi hoảng hốt nghĩ.
Ký ức xa xôi đó mới là sự thật, trong dòng thời gian trôi chảy, qua rất lâu, luôn cho đến khi quá khứ của bọn họ trở nên mơ hồ, một Oliver mới đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại trong lớp.
Oliver này cũng yếu đuối như trước đây, nhưng trong mắt hắn không còn khao khát bạn bè, chỉ còn lại vẻ âm u, khó hiểu, cùng sự mơ hồ đậm đặc.
Hắn chết, sau đó lại trở về.
Đây thật ra là một vòng luân hồi phải không? Trong luân hồi đó, bọn họ lại một lần nữa lựa chọn con đường tương tự, không hề hối hận vì thất đức, chỉ ngu xuẩn lại tự đại giẫm lên vết xe đổ.
Rebecca thực sự không hiểu nổi rốt cuộc mình đã ở lớp này bao lâu, đoạn ký ức này cùng ngôi trường hiện tại hoàn toàn khác biệt, nàng dường như luôn luôn lặp lại, lặp lại một đoạn thời gian ngắn, chứ không phải giống như nàng vẫn nghĩ, có được một quá khứ đầy phẫn uất và một tương lai đang tranh đấu.
Ngôi trường trong ký ức không có giáo viên méo mó, quy tắc méo mó cùng bóng ma quỷ quái méo mó như thế này, thứ duy nhất méo mó chỉ có chính bản thân họ, những kẻ thi hành bạo lực.
"Chỉ có ngươi."
Trong lúc lờ mờ, Rebecca dường như nghe được giọng nói của Oliver, phiêu đãng thoảng qua.
"Ta có thể tha thứ chỉ có ngươi."
Nàng mở mắt ra, vẫn như cũ chỉ có thể nhìn thấy bóng tối và cái bóng có cảm giác tồn tại cực mạnh, buổi tự học tối vẫn đang diễn ra, tất cả những gì nàng nhớ lại giống như bọt biển, đang trên ranh giới tan biến.
"A ——! !"
Cuối cùng, trong sự yên tĩnh kéo dài và dày vò, một tiếng kêu thảm thiết đã kết thúc tất cả những điều này.
Cái lạnh lẽo lui đi, tiếng nói mớ biến mất, chỉ còn lại mùi máu tanh sót lại.
Bóng đèn vừa vỡ vụn cũng là ảo giác, may mà đèn chỉ lấp lóe hai cái, rồi một lần nữa sáng lên.
Rebecca lập tức nhìn quanh, lại phát hiện lớp học trống không.
Trên những chiếc ghế trống đó, chỉ còn lại màu đỏ máu đơn điệu, chảy xuôi theo đường cong của ghế.
"Cái này cũng... quá kinh khủng đi ~" Ngu Hạnh nhìn thấy lớp học chỉ còn lại một mình Rebecca và ba học sinh đeo băng Hồng Tụ Chương, cùng với bọn họ là những kẻ ngoại lai này, quay đầu nhìn về kẻ cầm đầu, "Oliver, ngươi đã làm gì?"
Oliver cúi đầu, bật ra một tiếng cười khẽ.
"Không phải ta, là lựa chọn của ác mộng."
"Nó đã biết được chân tướng của vòng lặp này, cho nên không muốn chơi tiếp nữa."
"Nhưng bọn họ vẫn còn đó. Buổi sáng ngày mai, những người này sẽ lại xuất hiện, bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận