Trò Chơi Suy Diễn

Chương 129: Dư tổ tông khó chịu (2)

York nhìn cô ấy một cái, rồi nhìn Dư Hạnh một cái. Cậu ấy cảm thấy thật thú vị khi so sánh giữa hai người này. Martha giống như một người chơi mới. Trong khi Dư Hạnh... Cách bình tĩnh của hắn khiến York nhớ đến lần đầu tiên gặp một người đó trong thời kỳ dân quốc. Khi gặp hồn ma nữ quỷ váy đỏ lang thang thì người đó cũng có dáng vẻ bình tĩnh như vậy. Trò chơi lần đó đối với York có vẻ đặc biệt vì sự gợi ý của hệ thống khác với thông thường. Thôi, nghĩ về điều đó không bằng nghĩ về hiện tại.



Cậu ấy nhìn về phía Martha, cô ấy luôn chậm chạp không chịu động đến đĩa và dao: "Martha, nếu em không ăn bữa này thì bữa sau em cũng sẽ không ăn sao? Nếu chúng ta phải ở đây hơn một ngày thì em không sợ đói chết sao?”



Cậu ấy nói xong liền vỗ nhẹ đầu Martha: "An đi."



Trong mắt bà Brown thì cảnh tượng này là cảnh tượng của tình cảm anh em thân thiết. Bà Brown nhìn về phía Alex, người thì cứ mặt mày cau có rồi nhìn về phía Susan đang đặt hộp nhạc lên đùi liền thầm thở dài một hơi.



Dư Hạnh vốn tưởng rằng trong bữa tối ngày hôm nay hắn có thể nhìn thấy Angel cùng ông Brown nhưng kết quả là hai người đều không tới.



Sau khi kết thúc bữa tối, Dư Hạnh đến đến tìm đến bà Brown rồi hỏi: “Bữa tối tôi không có nhìn thấy ông Brown. Không biết ông ấy có việc gì vậy?”



"Chồng tôi dễ ho. Hôm nay mọi người lại đến nhà tôi làm khách nên ông ấy nói không muốn xuống dưới để làm phiền mọi người nên đã ăn trong phòng." Lời giải thích của bà Brown không thể tìm điểm ra sai sót. Khi thấy Dư Hạnh có vẻ nghi ngờ, bà ta tự giải thích: "Trước đó, tôi đã mang thức ăn lên cho ông ấy."



Dư Hạnh hiểu và gật đầu: "Vậy à. À, bà Brown, trong nhà bà chỉ có hai đứa trẻ thôi sao?”



Martha chưa trở về phòng. Cô ấy đứng vềnh tai ở bên.



Chiếc đĩa mà bà Brown cầm trong tay xém chút nữa rơi xuống. May York luôn chú ý đến hành động của bà ta nên cậu ấy đã nhanh chóng cầm lấy chiếc đĩa đó.



York lợi dụng cơ hội: "Bà Brown có chuyện gì vậy? Có gì không ổn với câu hỏi này sao?”



Bà Brown cười và nhận đĩa từ York: "Tôi còn có một cô con gái, tên là Angel. Con bé gần đây không ở nhà."



Không có ở nhà?



Dư Hạnh bình tĩnh nhìn lên cầu thang.



Nếu Angel không ở nhà thì tại sao "Susan" giả mạo lại phải nhắc nhở hắn phải thật cẩn thận, không được làm ồn đến Angel?



Dường như bà Brown rõ ràng biết một số bí mật.



Một số tin tức vụn vặt trong đầu Dư Hạnh bỗng chốc kết nối thành một dãy... Hắn nhìn thấy Alex đang chuẩn bị quay trở lại phòng nên cố ý tăng âm lượng nói: "Cô Angel đã đủ tuổi để tự mình rời khỏi nhà rồi sao? Vậy có phải Angel lớn tuổi hơn so với Alex phải không? Cô ấy là chị gái của Alex sao?"



"Angel, đứa trẻ ấy..." Giọng nói của bà Brown trở nên lấp lửng. Có vẻ như câu nói của Dư Hạnh đã có tác dụng. Alex dừng bước, quay người lại. Vẻ mặt luôn nghiêm túc của hắn ta dịu đi một chút. Đôi mắt màu hổ phách hiện lên một chút dịu dàng: "Đúng vậy. Cô ấy là chị của tôi. Chị tôi đã ra ngoài hơn một tháng rồi. Tôi rất nhớ chị ấy." Sau khi nói xong, Alex - người không giỏi biểu hiện tình cảm thân thiết liên nhanh chóng tăng tốc bước vào phòng đồng thời đóng cánh cửa sau lưng.



Dư Hạnh liếc nhìn về phía Susan đang ngồi trên ghế sô pha. Cô bé vẫn đang ôm hộp nhạc và chuẩn bị bật nó lên. Trên khuôn mặt của cô bé không lộ ra vè vui hay buồn. Mấy giây sau, âm thanh của hộp nhạc vang lên, vọng ra cả đại sảnh.



Bà Brown khẽ nhíu mày. Sau đó mỉm cười rồi tiến đến và vuốt nhẹ đầu Susan: "Âm thanh thật là dễ nghe. Bảo bối đi vào trong phòng chơi đi nhé."



"Vâng ạ." Susan không tránh khỏi tay bà Brown. Nhưng vẻ mặt của cô bé cũng không lộ ra vẻ hạnh phúc. Susan cầm hộp nhạc, chạy vài bước trở lại phòng.



Dư Hạnh đã có được thông tin mà hắn muốn. Hắn mỉm cười.



Kết hợp tất cả các nguồn thông tin, Dư Hạnh đã đoán được tình hình của gia tộc này.



Hơn nữa, Dư Hạnh còn có một ý tưởng... Trong gia tộc này có năm người bao gồm cả Angel được cho là "vắng nhà" thì chắc chắn mọi người không phải đầu là ma quỷ. Chắc chắn có người sống ở đó.



Bà Brown đi vào nhà bấp rửa chén. Những người trong phòng khách... hoặc có thể nói là ma quỷ cũng đã đi hết. Martha: "Anh Roy, anh York, mọi người có muốn vào phòng em chơi không?" Thời gian lúc này còn cách thời gian đi ngủ khá lâu, là thời gian tự do. Đây đúng là thời điểm tốt để trao đổi và thăm dò.



Dư Hạnh vừa muốn đồng ý thì nhận được một lời nhắc nhở suy diễn.



[Đây là ngày đầu tiên các bạn đến gia tộc Brown. Bạn cảm thấy thật mệt mỏi sau một ngày ởi lại bằng tàu. Hơn hết tiến độ của việc điều tra thật chậm chạp, các bạn đầu biết rằng thông tin quan trọng nhất là tìm hiểu nguồn gốc của tiếng hát và tiếng hét vào buổi tối. Vì vậy hãy chuẩn bị đi nghỉ sớm.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận