Trò Chơi Suy Diễn

Chương 24: Sự tình quỷ dị đứng lên

Chương 24: Mọi chuyện trở nên quỷ dị
Một cảm giác rợn tóc gáy lặng lẽ lan ra sau lưng Ngu Hạnh, cơ thể hắn hơi cong lên, cố ý nhìn lên phiến thạch nhũ phía trên đỉnh đầu một chút.
Có một khoảnh khắc, hắn tưởng rằng có thứ quỷ vật gì đó giỏi ẩn nấp trốn trong khe hở, khiến hắn nhìn sót.
Nhưng dù hắn xem xét cẩn thận thế nào, hắn cũng không phát hiện manh mối gì trong các ngóc ngách đá này, nơi này dường như chỉ rất lạnh mà thôi, ngoài ra, hắn không cảm nhận được khí tức đến từ quỷ vật.
Đây mới là điều kỳ lạ, tiếng gõ đáp lại ba lần vừa rồi rõ ràng đến từ bên ngoài quan tài, nói cách khác, trước khi hắn mở nắp, bên ngoài quan tài chắc chắn có thứ gì đó, nói không chừng đang ghé sát trên nắp quan tài, chỉ cách hắn một tấm ván.
Vậy mà bây giờ lại hoàn toàn không còn tung tích.
Ngu Hạnh lại chuyển tầm mắt đến những thi thể đối diện chỉ còn thịt trên đầu, vách đá đối diện có hai mươi cỗ, vách đá bên hắn tự nhiên cũng có, nói không chừng...
Là thi thể nào đó bò qua đây chơi với hắn một chút, chờ hắn ra ngoài rồi, nó lại quay về giường của mình theo đường cũ?
Trong đầu Ngu Hạnh bất giác hiện lên hình ảnh, hắn tưởng tượng cảnh tượng vừa rồi có một cái đầu kéo theo xương cốt của mình chạy tới gõ cửa, nghi ngờ đây là sự chào đón và nhiệt tình dành cho hàng xóm mới.
Nghĩ đến đây, Ngu Hạnh không còn cảm thấy quỷ dị nữa, nhiệt tình mà, sau khi chết mọi người cũng xứng đáng có được một mối quan hệ hàng xóm tốt đẹp, đây là lẽ thường tình.
Hắn không để tâm đến vị đã gõ quan tài nữa, lực chú ý quay lại trên người mình.
"Thôi bỏ đi, bây giờ quan trọng nhất là phải làm rõ vị trí của mình đã." Ngu Hạnh vươn vai trong quan tài đen một cái, sau đó đâm trường đao vào vách đá xung quanh, thân đao cứng cỏi ngập vào hơn phân nửa.
Ngũ tạng lục phủ của hắn đã gần như hồi phục hoàn toàn, ít nhất lúc hoạt động sẽ không bị co kéo gây đau nữa. Mũi chân hắn điểm một cái, cả người treo dưới trường đao, lắc lư như đang nhảy dây.
Bề mặt vách đá gập ghềnh, xem như thuận tiện cho Ngu Hạnh leo lên. Hắn nhìn xuống dưới, bên dưới quá tối, không chiếu tới đáy, leo xuống dưới không phải là lựa chọn tốt.
Vậy thì leo lên thôi.
Ngu Hạnh một tay cầm đèn pin, một tay cầm trường đao, chân đạp vào chỗ vững chắc, bắt đầu leo lên ở nơi xa lạ này.
Cứ leo được một đoạn, hắn lại dùng đèn pin chiếu lên đường đi phía trên. Vách đá này quả nhiên giống như hắn đoán, cũng khảm mấy cỗ quan tài lớn nhỏ, thỉnh thoảng hắn lại leo đến bên dưới một cỗ quan tài.
Để không bị người hàng xóm nhiệt tình đẩy xuống vực sâu, Ngu Hạnh quyết định đi vòng một chút.
Cứ như vậy, hắn vừa leo vừa điều chỉnh vị trí, tốc độ không hề giảm sút. Chỉ khoảng năm sáu phút, hắn đã mò tới điểm cuối của vách đá.
Ngu Hạnh lại bật người lên, không vội vàng trèo hẳn lên, mà chỉ nhô nửa đầu ra, muốn dò xét tình hình con đường phía trên.
Đèn pin của hắn chiếu vào bóng tối vô tận, chỉ thấy một cửa hang càng thêm tĩnh mịch. Trước cửa động, một đống đá vụn rơi lả tả đầy đất, giống như nguyên bản là một tác phẩm nghệ thuật nào đó, giờ đã bị hủy hoại.
Trông có vẻ không có nguy hiểm gì lớn.
Ngu Hạnh dùng lực eo chân, lặng lẽ không tiếng động nhảy lên mặt đất bằng phẳng, dùng đèn pin chiếu dọc theo hai bên đi một lát.
Yên tĩnh không một tiếng động, tiếng bước chân của hắn quanh quẩn trong không gian này, dù rất nhỏ nhưng cũng bị khuếch đại vô hạn, thậm chí vang vọng lại.
Hắn ngáp một cái, cảm thấy tiếng bước chân này thật đúng là có tác dụng thôi miên.
Khi đi tới chỗ đống đá vụn, Ngu Hạnh ngồi xổm xuống quan sát.
Những mảnh đá vụn lớn nhỏ không đều, mảnh lớn khoảng bằng một phần ba Ngu Hạnh, mảnh nhỏ chỉ cỡ bàn tay. Chúng vỡ không quá vụn vặt, tổng cộng chỉ khoảng ba mươi mảnh, hầu như mỗi mảnh đều có điêu khắc hoa văn, chỗ gãy có hình dạng kỳ lạ, cho thấy chúng từng là một khối thống nhất.
Ngu Hạnh chú ý tới, bên cạnh cửa hang còn có một cái bệ đá thấp bé, không quá dễ thấy, cũng bằng đá, thô ráp và nặng nề.
"..." Hắn nhìn thêm một chút, sau đó đi vào trong động.
Gần đây chỉ có con đường này, ngoài cửa hang này ra, xung quanh đều là vách đá quanh co không có gì đặc biệt, nối thẳng lên đỉnh tường phía trên đầu, tất cả đều là ngõ cụt.
Chỉ thiếu nước viết bốn chữ "Mau đi lối này" lên cửa động này thôi.
Hang động này tương đối chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Không chỉ hẹp mà còn thấp, người cao như Ngu Hạnh nhất định phải hơi cong người mới đi được. Phía trên trần động cũng treo đầy thạch nhũ như bên ngoài, nếu hắn dám ưỡn thẳng lưng đi, chắc chắn sẽ bị đâm cho đầu đầy lỗ thủng máu me.
Thạch nhũ nhọn hoắt nhỏ nước xuống dưới, thỉnh thoảng rơi trên đầu Ngu Hạnh, những giọt khác rơi xuống đất. Con đường dưới chân tích rất nhiều nước, đạp lên liền phát ra tiếng động nhỏ.
Giọt nước rơi xuống tạo nên một gợn sóng hư vô, mang theo sự mát lạnh tự nhiên, còn có một cảm giác âm u lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.
Ngu Hạnh cứ đi tới, hang động càng lúc càng thấp, hắn phải cúi đầu xuống.
Đi thêm một đoạn nữa, hang động thấp đến mức không ngồi xổm thì không qua được. Ngu Hạnh cúi thấp người xuống, từ từ di chuyển về phía trước, đồng thời nhíu mày.
Không biết vì sao, rõ ràng đã cảm nhận được những ánh mắt dò xét đến từ đám thi thể có tròng mắt biết chuyển động trên vách đá, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm nhận được một ánh nhìn chằm chằm, liên tục không ngừng, rơi ngay sau lưng hắn.
Đi thêm một đoạn như không có chuyện gì xảy ra, Ngu Hạnh đột nhiên chiếu đèn pin ra sau, đồng thời nheo mắt quay đầu lại.
Sau lưng ngoài vách đá ra, không có gì cả.
Ngu Hạnh biết tốc độ của mình đã rất nhanh, hành động bất ngờ như vậy mà cũng không phát hiện gì, chỉ có hai khả năng.
Hoặc là, phía sau thực sự không có gì cả, là do hắn quá nhạy cảm.
Hoặc là, thứ này rất đặc thù, hoàn toàn không có hình thể, hoặc tốc độ phản ứng còn nhanh hơn cả hắn.
Ngu Hạnh sờ lên cằm mình hơi ẩm ướt, thầm nghĩ: "Có phải là vị đã gõ quan tài đi theo lên đây không?"
Vạn nhất đối phương đi theo hắn là để chuẩn bị tấn công, thì tư thế hiện tại của hắn rất khó phòng ngự hiệu quả, đang ngồi xổm tiến tới, đến cả xoay người cũng cần thời gian.
Nhưng hiện tại ngoài việc tiến về phía trước, hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Đối phương dường như biết rõ điểm này, biết hắn sẽ không rời khỏi hang động, nên mới không chút kiêng dè đi theo như vậy, đến ánh mắt cũng không thèm che giấu.
`Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn`, nếu thứ kia muốn theo, Ngu Hạnh cứ để 'nó' theo, dù sao thật sự đánh nhau, ai thiệt ai hơn còn chưa biết đâu.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, đi thêm nữa, là phải nửa nằm nửa bò.
"..." Ngu Hạnh luôn cảm thấy không ổn lắm, hắn dừng lại, suy nghĩ hai giây, phát hiện ra manh mối.
Đoạn đường từ lúc vào hang động đến giờ, cửa hang càng ngày càng thấp, tư thế của hắn sau khi vào cũng bị động trở nên ngày càng "khiêm tốn".
Đầu tiên là cong người cúi đầu, sau đó là quỳ xuống, bây giờ thậm chí phải nằm sấp, đi bằng tư thế bò trườn.
Thiết kế của hang động này, giống như là ép buộc người ngoài phải hành đại lễ với thứ gì đó bên trong động vậy.
Không chỉ vậy, đèn pin của Ngu Hạnh chiếu đến cuối con đường, vẫn là lối đi càng ngày càng chật hẹp, e rằng đi về phía trước thêm hai phút nữa, hắn chỉ có cách chặt mình thành mấy khúc mới nhét vừa để đi qua.
"Con đường này không đúng." Ngu Hạnh lẩm bẩm, không kìm được lùi lại một bước.
Cổ chân hắn vừa lùi về sau một chút, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó phủ lên, một lực đạo không lớn không nhỏ truyền đến từ thứ đó. Cách lớp quần, Ngu Hạnh có thể cảm nhận đại khái, đó hẳn là một bàn tay.
Quả nhiên, phía sau hắn luôn có thứ gì đó đi theo! Đến cả Ngu Hạnh cũng không ngờ, thứ kia lại theo sát đến vậy, ngay tại nơi gần trong gang tấc.
Cũng không biết vừa rồi làm thế nào mà nó tránh được sự quan sát của hắn.
Bàn tay kia không chỉ đặt lên bàn chân Ngu Hạnh, mà còn nắm nhẹ vị trí phía trên ủng một chút. Đốt ngón tay có vẻ rất dài, vừa vặn vòng quanh cổ chân Ngu Hạnh một vòng.
Ngu Hạnh nín thở, không biết vì sao, hắn nhạy bén cảm nhận được cảm xúc truyền đến từ động tác của bàn tay đó, hắn cảm thấy bàn tay này đang trêu đùa mình.
Không chút gắng sức, thậm chí mang theo một tia cảm xúc xem trò vui.
Hơn nữa, sau khi hắn ngừng thở, hắn mới nghe thấy một tiếng hít thở khác, ẩn trong tần số hô hấp của hắn.
Không biết có phải thứ phía sau đã cảm nhận được hắn phát hiện ra hay không, tiếng hít thở kia loạn đi trong chốc lát, sau đó Ngu Hạnh cảm nhận được một luồng khí tức không còn che giấu nữa ập đến từ phía sau.
Trong nháy mắt, ba lô sau lưng hắn chạm vào một cơ thể, mơ hồ có thứ gì đó giống tóc đâm vào gáy Ngu Hạnh.
Bàn tay giữ trên cổ chân Ngu Hạnh không hề lỏng ra. Tóm lại, Ngu Hạnh hiện đang ở trong tư thế rất nguy hiểm, bị khống chế.
Ngu Hạnh nhịn một chút, không nhịn được nữa: "... Uy, vị vật thể này, ngươi thật phách lối nha."
Cảm giác bị trêu đùa kia càng thêm mãnh liệt. Nói thật, nếu là quỷ vật bình thường, chạm vào hắn một chút căn bản sẽ không khiến hắn nảy sinh ảo giác này, đám dây leo xương kia chẳng phải cũng đã quấn cổ chân hắn sao?
Nhưng lần này, Ngu Hạnh rõ ràng cảm nhận được một sự cộng hưởng nào đó với thứ phía sau, cảm xúc của đối phương không thoát khỏi cảm giác của Ngu Hạnh.
Hắn lên tiếng giễu cợt: "Xin hỏi các hạ lúc còn sống là nam hay là nữ, có đối tượng chưa?"
Hắn dựa theo kích cỡ bàn tay kia đoán phía sau hẳn là một nam quỷ: "Dù lúc còn sống không có, cũng không thể tùy tiện trêu chọc ta chứ, bảo người nhà đốt cho ngươi một người giấy mỹ nữ không tốt sao? Ta cũng không phải người tốt gì đâu."
Thứ quỷ vật phía sau không trả lời hắn, mà yên lặng mấy giây, sau đó lại áp sát thêm một bước.
Hơi thở ấm áp phả đến bên tai Ngu Hạnh, kèm theo nhịp hô hấp, còn có một luồng khí lạnh thấu xương.
Ngu Hạnh khẽ giật mình, đồng tử co rút lại.
Không đúng, hơi thở này... nóng?
Người sống?
Ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, đèn pin lại lần nữa chiếu ra sau.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn quay đầu lại, hơi thở kia đã tan biến như gió, cảm giác trên đùi cũng biến mất. Ánh sáng đèn pin chỉ chiếu thấy một mảng nham thạch màu đen, ngoài ra, nửa cái bóng quỷ cũng không thấy đâu.
Khiêu khích xong, lại không dám lộ diện à?
"Xem ra nơi này có một kẻ rất thú vị đây." Ngu Hạnh không sợ mà còn bật cười, hắn lại thích cái thái độ 'tìm đường chết' này của đối phương, nhất là khi 'tìm đường chết' mà còn mang theo sức mạnh đủ khiến hắn hứng thú.
Hắn không chắc đối phương đã đi chưa, thầm suy đoán trong lòng: “Là người sống, là người phục sinh, hay là kẻ đến sau giống như ta?” Tinh thần phấn chấn, Ngu Hạnh không còn buồn ngủ. Hắn quyết định từ từ lùi lại, không chơi trò đấu trí với người đã thiết kế hang động này từ nhiều năm trước nữa.
Khẽ khàng lùi lại mấy bước, tay Ngu Hạnh lướt qua mặt đất, đột nhiên dừng lại.
Hắn chiếu đèn pin xuống dưới chân, chỉ thấy trên mặt đất dưới thân, lặng lẽ xuất hiện mấy chữ Hán giản thể mới tinh.
“Nam, không, biết.” `Ngọa Tào.` Ngu Hạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, mức độ phách lối của người phía sau đã muốn ngang ngửa với hắn, vậy mà còn dám viết chữ đáp lại lời trào phúng của hắn?
Ba từ này, lần lượt ứng với câu hỏi vừa rồi của hắn “Là nam hay là nữ”, “Có đối tượng chưa” và “Ta không phải người tốt gì đâu”.
Tương tác đến mức này, Ngu Hạnh đoán thứ giống như người sống này không có ác ý lớn với hắn, nếu không đã sớm nên động thủ rồi. Nhưng hắn tạm thời cũng không hiểu rõ tại sao đối phương lại đi theo hắn mà không lộ diện.
Là muốn truyền đạt thông tin gì đó sao?
Cũng không giống.
Thôi bỏ đi, tạm thời không nghĩ nữa. Bất kể đối phương có mục đích gì, đến thời điểm thích hợp, thứ đó nhất định sẽ chủ động xuất hiện.
Rất nhanh, Ngu Hạnh đã lùi về bên ngoài hang động. Tóc hắn trở nên vô cùng ẩm ướt, bết thành từng lọn dính trên trán và gáy, áo khoác và da cũng dính một lớp nước mịn.
Gặp phải chuyện quỷ dị trong động, tâm trạng Ngu Hạnh lại khá tốt. Hắn tiện tay rút khăn mặt ra lau mặt và tóc một chút, sau đó quay lại chỗ đống đá vụn.
"Chắc là có thể ráp lại được..."
Ngu Hạnh hiện tại không có mục đích cụ thể nào, cũng không sợ lãng phí thời gian.
Ngay cả việc hắn tiến vào mộ cung cũng là vì điều tra nhiệm vụ vô cùng mơ hồ mà phòng làm việc giao cho —— dò xét bí mật mộ cung.
Là một thế lực tồn tại trong thế giới suy diễn, chắc chắn sẽ không giống như bản thân suy diễn, kiểu như không hoàn thành nhiệm vụ liền bị xóa bỏ. Ngu Hạnh đoán rằng, cho dù hắn không tìm được ngọn nguồn lời đồn phục sinh, mà chỉ báo cáo nhanh cho phòng làm việc chuyện có thể đến nơi này sau khi ngủ trong quan tài, người phụ trách phòng làm việc cũng sẽ không nói gì.
Dù sao, đó cũng là bí mật mà, phải không?
Chính vì lý do này, lần suy diễn này mới có thiết lập về số người tham gia không cố định, có thể giảm bớt hoặc bổ sung bất cứ lúc nào. Nếu Ngu Hạnh bây giờ tìm được đường ra và đi thẳng về, không tham gia vào kịch bản phía sau, đó chính là rời đi giữa chừng.
Cho nên, dưới điều kiện thời gian không quá gấp gáp, Ngu Hạnh bắt đầu cố gắng khôi phục lại đống mảnh vỡ kia, hắn muốn xem thử bức tượng đá vốn đặt ở cửa động rốt cuộc có hình dáng thế nào.
Ngu Hạnh bắt đầu tìm từ dưới đáy lên, mảnh vỡ lớn nhất kia vừa vặn khớp với phần trống phía trên của cái bệ. Hắn cậy sức mình khỏe, tay không dời hòn đá lên trên bệ. Quả nhiên, hòn đá đứng vững vàng, giống như bên trong có nam châm hút lẫn nhau vậy.
Hắn nhíu mày, tìm ra một mảnh đá nhỏ hơn nhiều, ráp vào phần hoa văn ở đáy, sau đó từ từ ráp lên phía trên.
Tảng đá dần dần khôi phục hình dáng cũ, các hoa văn bị tách rời dần dần khớp lại một cách trơn tru. Khi Ngu Hạnh đặt mảnh đá cuối cùng lên trên cùng, toàn bộ các phần của bức tượng đá hút chặt vào nhau, khôi phục thành một pho tượng tinh xảo nguyên khối, không nhìn ra dấu vết từng bị vỡ vụn.
Chỉ là khi Ngu Hạnh nhìn pho tượng đó, sắc mặt có chút khó coi.
Pho tượng cao chừng hai mét, điêu khắc một người đang cõng trên lưng một thi thể mặt mày dữ tợn. Đầy đất là dây leo xương quấn chặt lấy nhau, kéo chặt chân người kia, chỉ lộ ra nửa thân trên không hoàn chỉnh.
Cây chết và bầy côn trùng bám trên đám dây leo xương, có con lặng lẽ ẩn nấp, có con vỗ cánh muốn bay, nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
Bên cạnh bầy côn trùng, còn có lũ chim chết treo ngược, lít nha lít nhít.
Mà trên đỉnh đám dây leo xương, một đóa hoa lớn bung nở cánh, che lấy đỉnh đầu người kia.
Pho tượng này tràn ngập tất cả những yếu tố khiến người ta chán ghét ở gần Trọng Âm sơn, quả thực khiến Ngu Hạnh không thích, dù cho công nghệ điêu khắc của nó có thể gọi là 'quỷ phủ thần công'.
Người bị những thứ này bao vây nặng nề chỉ có phần đầu là rõ ràng, các bộ phận khác ít nhiều đều bị che lấp và trói buộc, điều này khiến người này trông như một kẻ sắp chết đang lún sâu vào vũng bùn.
Điều quỷ dị nhất chính là, khuôn mặt của người sắp chết đó lại giống Ngu Hạnh đến bảy tám phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận