Trò Chơi Suy Diễn

Chương 307: Bà cốt bị bỏng (2)

Mặc dù hắn bị mất trí nhớ, không nhớ được những chuyện trước đây, lại gặp phải tình huống kỳ lạ hiện tại, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ ngồi im chờ chất.



Giống như tính cách lùi bước vốn dĩ không liên quan gì đến hắn, cho dù xung quanh có thể ẩn giấu nguy hiểm không thể lường trước được.



Dư Hạnh quyết định trước tiên tìm kiếm những ngôi nhà còn có thể vào được, chủ yếu là làm rõ nguyên nhân khiến ngôi làng bị bỏ hoang, ví dụ như, do toàn bộ người dần trong làng đều chuyển đi, hay là do họ gặp phải chuyện gì, nếu



Hiện tại hắn cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đầy.



Ngôi nhà nhỏ của ông Trương nằm ở tít ngoài rìa ngôi làng, Dư Hạnh lấy ngôi nhà này làm trung tâm, đầu tiên đi quanh làng một vòng, nhớ kỹ vị trí của các ngôi nhà, tình trạng sụp đổ, trong đầu hoàn thành một bản đồ đơn giản.



Nơi này thật sự rất nhỏ, nếu tính đầy đủ cũng chỉ có mười hai ngôi nhà, cũng chính là mười hai hộ gia đình, Dư Hạnh đánh số từng ngôi nhà, tiện để ghi chép.



Hắn vẫn không nói gì, nghe tiếng gió thổi khiến cây cỏ xào xạc, đi vào ngôi nhà số hai.



Đây là một ngôi nhà được bảo tồn hoàn hảo, không giống như mấy ngôi nhà số ba, bốn, năm xung quanh, bị sụp đổ chỉ còn lại những tàn tích, hoàn toàn bị chặn, muốn đi vào cũng không thể.



Dư Hạnh đưa tay đẩy cửa ra, tiếng cót két chói tai khiến hắn nhíu mày.



Ánh mặt trời chiếu xuống, bụi bặm lộ rõ, Dư Hạnh bị sặc bởi những hạt bụi dày đặc này, ho dữ dội mấy tiếng, cảm giác vết thương chỗ lồng ngực như muốn nứt ra.



Hắn lau sạch nước mắt sinh lý vì ho mà chảy ra, híp mắt quan sát bên trong.



Ngôi nhà rất bừa bộn.



Tất cả đồ đạc nhỏ đều rơi xuống đất, những món đồ lớn cũng nghiêng trái nghiêng phải.



Bàn đổ lệch về một bên, nhìn thằng được bốn cái chân gõ, mặt bàn úp vào tường, giống như bị ai đó ném đi.



Dư Hạnh hít một cái, một mùi nấm mốc nồng nặc xộc thẳng lên, vô cùng gay mũi.



Mặt đất cũng rất bẩn, nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm nhiều như vậy, hắn đi vào, lúc này mới phát hiện trên tường có điểm không đúng.



Những thứ này này là gì? Từng mảng dấu vết màu đen tung tóe ở trên tường. Tuy nhiên màu tường vốn dĩ cũng có màu gần như thế, nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ không nhận ra.



Dấu vết màu đen chỗ này một mảng chỗ kia một mảng, kỳ lạ là đến chỗ cách mặt đất một mét, chúng đầu biến mất sạch sẽ.



Dư Hạnh mang theo cảm giác bất an mãnh liệt tới gần quan sát, những dấu vết màu đen này quá cũ, đã sớm dính chặt vào những thứ khác, không thể tách ra.



“Là máu sao?” Vấết máu khô quá lâu, đã từ màu đỏ biến thành màu nâu sẵẫm, cuối cùng chuyển sang màu đen như hiện tại.



Trực giác nói cho hắn biết, nơi này từng có một cuộc ẩu đả đẫm máu.



Nhưng tại sao vết máu đến gần mặt đất lại biến mất? Có lẽ nó bị người ta lau sạch đi.



Dư Hạnh nhớ kỹ điểm này, không lãng phí thời gian cho những thứ bình thường khác, hắn quan sát hình dạng của những thứ bị phá hủy trên mặt đất, lục tung ngăn tủ vẫn còn mở được.



Những đồ nội thất này đầu là kiểu cũ, mặc dù Dư Hạnh không nhớ nổi mình đã từng nhìn thấy kiểu mới ở đâu, nhưng ý nghĩ này tự nhiên xuất hiện trong tiêm thức của hắn.



Hắn mở từng cái ngăn kéo, không biết mình đang tìm gì, chỉ là cảm thấy có lẽ mình sẽ phát hiện ra một ít thông tin có ích.



Không có... Không có... Không có gì cả...



Trong ngăn kéo hoặc là những tờ tiền giấy đã mục nát, hoặc là những đồ dùng hàng ngày không quan trọng còn sót lại, hoặc là trống rỗng.



"Thôi bỏ đi...” Dư Hạnh lẩm bẩm, đi ra ngoài nhà, thời điểm đi ngang qua cửa nhìn thấy một cái cuốc rơi xuống đất.



Bước chân hắn chậm một nhịp.



Trong những ngôi nhà tiếp theo, Dư Hạnh vừa tìm kiếm manh mối, vừa chú ý xem trong các ngôi nhà khác có cuốc hay không, quả nhiên, hầu như nhà nào cũng có. Hơn nữa, đồ đạc trong mỗi ngôi nhà đầu lộn xôn, có vết máu. Có thể nói ngoại trừ đồ đạc của nhà ông Trương còn coi như còn nguyên vẹn, những ngôi nhà khác đầu giống như bị cướp.



Sau khi kiểm tra sáu trong số mười hai ngôi nhà, ngoại trừ nhà của ông Trương và năm ngôi nhà đã sụp đổ, Dư Hạnh không thể không thừa nhận: hắn không tìn được manh mối.



Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, mỗi một nhà hắn đều nghiêm túc tìm kiếm, tốn khá nhiều thời gian.



"Ùng ục ục...” Bụng bị băng vải bó lại đói đến mức bắt đầu kêu to, nhưng Dư Hạnh cũng không có cách nào.



Ở đây không tìm thấy thứ gì có thể ăn được, cũng không biết hiện tại trong rừng có động vật gì có thể ăn được không, cho dù có, hắn cũng không biết đi săn.



"Quên đi, thử tìm xung quanh xem có ngôi làng nào khác không.” Hắn đoán khu vực này không chỉ có một ngôi làng nhỏ gồm mười hai hộ gia đình này, bởi vì hắn nhìn thấy cuốc trong mấy ngôi nhà kia, nhưng xung quanh đây không có cánh đồng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận