Trò Chơi Suy Diễn

Chương 808: Truyền thuyết sống lại (1)

“Đúng vậy, trước đây tôi đã xem qua bản đồ của anh Tôn, phía trên lăng mộ kia có một khu vực trống rất lớn. Cho dù chúng ta đến được ngọn núi thứ ba cũng phải tìm lối vào lăng mộ. Ôi! Nghĩ đến đã thấy đau đầu!” A Long vừa nói mọi người đều nổi da gà, như thể đã cảm nhận được sự đau khổ đó.



Luke thở dài: “Nói thật, mỗi lăng mộ trước đây đều có một số thứ rất kỳ quái. Có lúc tôi nghĩ thà gặp xác sống và ma quỷ dưới lòng đất còn hơn là phải đối mặt với những sinh vật biến dị từ tự nhiên như loài côn trùng vừa rồi.”



Anh Tôn không tham gia vào cuộc thảo luận vô nghĩa này, anh ta nhìn A Đức nằm trên mặt đất, đột nhiên hỏi: “Thi Tửu, trong quá trình người của cô khảo sát không gặp phải loài côn trùng này sao?”



Câu hỏi này khiến mọi người lập tức im lặng.



Đúng vậy, những người khảo sát đầu tiên là người của Thi Tửu, bản đồ đã được vẽ ra, tại sao họ không gặp côn trùng?



Nếu Thi Tửu đã biết về sự tồn tại của loài côn trùng này, tại sao không cảnh báo sớm hơn?



Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Thi Tửu bất lực nói: “Chúng tôi chỉ sử dụng máy bay không người lái để khảo sát địa hình từ trên cao, kết hợp với truyền thuyết cũng như tài liệu lịch sử để suy đoán vị trí lăng mộ. Các anh không thấy đường đi trên bản đồ đều bị đứt đoạn sao?”



Cô ta thở dài: “Mấy ngọn núi lớn này làm gì có con đường nào, đều là những con đường chắp vá mà chúng tôi vẽ ra từ ảnh chụp trên cao. Điều này cũng có nghĩa là, nếu các anh muốn, có thể đổi đường khác bất cứ lúc nào, dù sao thì khu vực lăng mộ sẽ không thay đổi, cầm la bàn đi đường nào cũng đến được.”



Nói cũng có lý.



Dư Hạnh nhìn Thi Tửu, nói giúp cô ta: “Cô ấy nói đúng, khảo sát bằng máy và khảo sát thực địa hoàn toàn khác nhau. Đến lúc này rồi, đừng nghi ngờ đồng đội của mình, điều đó chẳng giúp gì được cho những hành động tiếp theo đâu.”



Anh Tôn trầm mặc, hai giây sau đột nhiên cười xin lỗi: “Ha ha, đúng vậy, là do tôi suy nghĩ nhiều, xin lỗi Thi Tửu, tôi thật sự xin lỗi.”



Thi Tửu không bận tâm, vẫy tay đi đến chỗ Ellie, cùng mọi người kiểm tra tình hình.



Một mối nghi ngờ đã được dập tắt, nhưng tình trạng của A Đức lại không khả quan, Ellie đã rất mệt mỏi. Bất chợt, khi Finley lại tiếp tục thổi hơi vào miệng A Đức, A Đức bỗng có phản ứng.



Anh ta “A” một tiếng, phun ra một miệng đầy máu.



Mọi người ngẩn ra, vội vã chạy lại kiểm tra, kết quả ngửi thấy mùi hương kỳ lạ từ máu.



“…”



“Hết cách, anh ta không cứu được nữa rồi.” Ellie đau lòng lắc đầu, giải thích cho những người vẫn đang ngơ ngác: “Máu đen ban đầu chỉ là một lớp ngụy trang, loại độc tố này thực sự rất gian xảo. Nó đánh lạc hướng chúng ta, sau đó thẩm thấu vào nội tạng của A Đức với tốc độ nhanh chóng, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất.”



Kết luận mà Ellie đưa ra khiến nhóm người chìm trong im lặng, không cứu, hay nói cách khác là A Đức sẽ phải chết ở đây.



Hơn nữa đây không phải chuyện của riêng mình A Đức.



“Không thể để A Đức ở lại, mà chúng ta cũng không thể dẫn anh ta theo.” Finley nói với nét mặt thâm trầm: “Mùi hương trên người anh ta sẽ hại chết chúng ta.”



Mấy thành viên trong nhóm nghĩ tới đàn bọ xám lớn vừa rồi, âm thanh lẫn sức ảnh hưởng của chúng lớn như vậy, không ai muốn trải qua thêm lần nào nữa. Bởi không phải lần nào cũng may mắn gặp được con sông như vậy.



Nếu gặp đám bọ xám lớn kia và bị chúng truy đuổi ở nơi không có nước bảo vệ thì bọn họ chỉ có một con đường duy nhất – đó là cái chết.



“Thế này đi, anh Tôn, đàn bọ xám lớn kia vừa mới đi, không biết chừng lát nữa chúng sẽ quay lại, hay là chúng ta…” Một trong ba người Dư Hạnh không biết tên nói chen vào: “Người chết là chuyện bình thường thôi mà?”



Đối với những người có công việc chính là đào mộ tổ tiên người khác như họ thì giá trị đạo đức cũng không cao, tính tình lại độc ác tàn nhẫn hơn người bình thường.



Người vừa rồi nói không sai, có thể đám bọ xám lớn kia vẫn đang ở gần, bọn họ không có thời gian để do dự không quyết đoán, thậm chí Finley đã tránh xa A Đức. Finley cảm thấy may mắn vì máu A Đức phun không dính trên người anh ta.



A Đức đã mất đi sự tỉnh táo từ lâu, sau khi anh ta phun máu tươi ra từ miệng, đôi mắt láo liên, đồng tử giãn to ra.



Dư Hạnh không để ý tới những điều này, vì dưới góc nhìn của hắn, kết cục của A Đức đã được định sẵn rồi. Dù người của đội nhóm này có quá lương thiện, tình nguyện dẫn A Đức theo thì anh ta cũng không còn khả năng sống sót, mà ngược lại sẽ trở thành gánh nặng thật sự.



Sự lựa chọn thông minh hơn là từ bỏ.



Dư Hạnh không tham gia vào cuộc thảo luận, hắn đeo túi quay lại bờ sông, ghé xuống bờ sông xem xét.



Nước con sông này đang chảy, nhưng tốc độ dòng nước chảy không quá nhanh, nhìn giống như dòng nước đang đứng yên. Dư Hạnh tìm tòi, tìm thấy xác bọ xám lớn ở hạ lưu nơi bọn họ vừa mới trú ẩn.



“Anh đang làm gì vậy?” Không biết Thi Tửu đã theo hắn tới đây từ bao giờ, hình như cô ta rất thích ở bên cạnh Dư Hạnh. Trước khi xuất phát cũng vậy, cô ta là người duy nhất ngồi bên ngoài lều trại ăn cơm với Dư Hạnh, lúc đi đường cũng chỉ đi kè kè bên cạnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận