Trò Chơi Suy Diễn

Chương 253: Cậu cố ý?

Tò mò ư?



Thật thú vị!



Đây là chuyện để tò mò ư, được rồi, chúng tôi xin kính danh anh là người đàn ông đích thực.



Lư Sơn trừng mắt với một thái độ giống như không thể chấp nhận nổi, anh ta luôn có cảm giác A Ngư này rất ghê gớm!



Lúc mới đầu, mọi người cũng không giới thiệu qua về lý lịch bản thân, Lư Sơn cho rằng mọi người đầu là ma mới có trình độ sơ cấp hoặc trung cấp như nhau.



Chẳng lẽ A Ngư và tên họ Triệu có bộ mặt lạnh lùng kia là đại lão cao cấp thật?



Vậy nếu có thể xây dựng mối quan hệ với họ thì sau này anh ta mượn danh đại lão chút chắc cũng được...



Suy nghĩ trong lòng Lư Sơn hiện giờ không được bất kỳ ai đồng tình, sau vài giây im lặng ngắn ngủi khi mọi người nghe được câu trả lời của Dư Hạnh, Tiểu Yến lên tiếng: “Ô, vậy, thế này thì... Giờ đã kết thúc rồi ư?”



“Đại khái là kết thúc rồi.” Tranh Tử trả lời cô ấy. Tiểu Yến có hơi bất an: “Vậy tại sao đồ vật trong gương vẫn chưa biến mất?”



Thịnh Vẫn nhìn cơ thể đang run rẩy của Tiểu Yến mà cạn lời: “Dù gì cũng đã hoàn thành yêu cầu rồi, quỷ vật có thế nào cũng không liên quan gì tới chúng ta, cô sợ cái gì chứ?”



Dù sao cũng đã hô từ “đi” rồi, cũng đã hoàn thành yêu cầu của khách, giờ mọi người chỉ nghĩ rời khỏi căn phòng này thật nhanh, rời xa nữ quỷ nhỏ vẫn đứng trong gương chưa chịu rời đi kia. Tiểu Yến là người sợ hãi nhất, cô ấy nói những người khác đi trước, còn mình thì kéo Tranh Tử cùng bước loạng choạng qua người Dư Hạnh, như thể Triệu Nhất Tửu kia là con mãnh thú hay một trận lũ quét.



Thịnh Vẫn khẽ cười, hạ thấp giọng thốt một câu: “Phế vật.” Lư Sơn chọc nhẹ vào người Thịnh Vẫn, ý nhắc nhở cô ấy đừng độc mồm độc miệng quá, sau đó hai người cũng chào hỏi một câu rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn mình Triệu Nhất Tửu, Dư Hạnh hỏi: “Không đi à?” Triệu Nhất Tửu: “Đợi một lát.” Triệu Nhất Tửu xoay người nhìn vào gương, cô bé đang cưỡi lên người hắn ta trong gương và “chính hắn ta” với cái cổ bị gãy vẫn còn đó. Điều này khiến Triệu Nhất Tửu cảm thấy khó chịu, hắn ta nói với cô bé kia: “Xuống mauf”



Cô bé thấy có người vẫn để ý tới mình thì làm mặt quỷ rồi cười hì hì, đồng thời, trên gương xuất hiện mấy dòng chữ bằng máu.



[Cuối cùng thì hôm nay cũng có người tới chơi cùng tôi, hì hì hì, anh ở lại chơi với tôi một lúc nữa đi.]



Cái cách nói chuyện này giống hệt yêu cầu mà vị khách để lại trên tờ giấy. “Đây là yêu cầu thứ hai ư?” Nếu đúng, vậy thì sẽ là điểm số khác.



Cô bé cưỡi lên cao, nhìn Triệu Nhất Tửu với góc độ từ trên cao nhìn xuống, lắc đầu. [Không phải yêu cầu thứ hai đâu, tôi chỉ muốn anh trai ở lại chơi với tôi thêm một lát thôi. Tôi đáng yêu thế này, chắc anh sẽ không từ chối tôi chứ?]



Cô bé không thể phát ra tiếng nên đã dùng cách viết chữ bằng máu để nói lên những ý muốn của mình.



“Không rảnh.” Triệu Nhất Tửu từ chối với thái độ quả quyết, hơn nữa hắn ta còn tiến lên một bước rồi lặp lại: “Xuống maul”



Trên thực tế, thứ trong gương không phải là Triệu Nhất Tửu thật sự, bởi vì Triệu Nhất Tửu trong gương hoàn toàn không hề thay đổi dựa theo sự chuyển động cơ thể của hắn ta bên ngoài, giống như hai cá thể không liên quan đến nhau. Tóm lại là thứ trong gương đã đánh cắp khuôn mặt Triệu Nhất Tửu. Có lẽ chính giọng điệu như thể đang ra lệnh của Triệu Nhất Tửu đã khiến cô bé kia nổi giận, khuôn mặt cô bé bỗng trở nên hung dữ, cô bé nắm tóc Triệu Nhất Tửu trong gương, những hàng chữ bằng máu xuất hiện một cách điên cuồng.



[Không đấy! Thứ sinh vật sống ghê tởm, các người tưởng mình ghê gớm lắm sao? Cho các người cơ hội được chơi chung với ta đã là để mắt tới các người lắm rồi, các người... ]



“Đừng có không biết điều?” Dư Hạnh đọc chen vào một câu mà thấy nực cười, dòng chữ được viết bằng máu kia dừng lại.



Hắn bước đến, đứng ngang hàng với Triệu Nhất Tửu, nói với cô bé kia với một thái độ nhàn nhã: “Em là khách ở đây đúng không? Anh nói em nghe này, trẻ vị thành niên không được phép vào quán bar, có phải em trốn cha mẹ tới đầy không?”



Cô bé kia co người lại.



“Mau về nhà đi, nếu để mẹ em biết, mông em sẽ nở hoa đấy.” Dư Hạnh vẫn ngựa quen đường cũ, hù dọa cô bé, thành công khiến cô bé đó khóc. Quỷ vật càng dễ xúc động hơn con người, không biết có phải cô bé sợ mẹ mình thật hay không, nhưng cô bé vừa khóc vừa nguyền rủa:



[Các người là kẻ xấu, tôi không muốn nhìn thấy các người lần nào nữa. Tôi nguyền rủa các người sẽ bị ác quỷ dưới Vong Xuyên ăn sạch đến không còn mảnh xương vụn, biến thành tro bụi... ] Một con dao găm xuất hiện trong tay Triệu Nhất Tửu, hắn ta cắm thẳng vào mặt kính gương với một thái độ dứt khoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận