Trò Chơi Suy Diễn

Chương 154: Nó tìm đến mẹ nó (2)

Nhìn vào xương chậu là cách dễ nhất để phân biệt bộ xương là của nam hay nữ vì sự khác biệt lớn nhất nằm ở đầy.



Thành chậu của nam giới to dày và thô ráp; thành bên nghiêng vào trong và sâu; đường kính dọc của lối vào lớn hơn đường kính ngang, có hình trái tim hoặc hình tam giác ngược với lối ra hẹp; khoang chậu hẹp và sâu, lớn ở phía trên và nhỏ ở phía dưới, có hình phẫu; xương cùng dài và hẹp, có hình tam giác cân, độ cong lớn; phần nhô ra của xương chậu khá rõ ràng; cánh được định vị theo chiều dọc.



Ở phụ nữ, thành chậu mỏng và nhẫn; thành bên thẳng và nông; lối vào có đường kính ngang và đường kính thẳng đứng lớn, hình tròn hoặc hình bầu dục; lối ra khoang chậu ngắn, rộng và hình thùng; xương cùng ngắn, rộng và đầu, có hình tam giác với độ cong nhỏ và mỏm đất hơi nhô ra; cánh chậu nằm ngang.



Ngoài những điều này, còn có sự khác biệt về củ ngồi, bề mặt tai, xương mu, lỗ bịt, tất cả đều có sự chênh lệch nhất định. Vì vậy, xét theo kết quả "khám nghiệm tử thi", đây không phải bộ xương của bà Brown mà Dư Hạnh muốn đào mà là một người đàn ông khác đã chất ngoài dự đoán của hắn.



Để một người chết biến từ một xác chết thành một bộ xương, hoặc là thời gian chôn cất rất lâu, hoặc có thể do một số thao tác kỳ lạ ở thế giới hoang đường này gây ra. Nghĩ đến một số chỉ tiết trong nhật ký của Susan, một đáp án chợt hiện lên trong đầu Dư Hạnh.



“Thật sự rất thú vị.” Nhìn cách hắn nghĩ đến điều gì đó nhưng chỉ nói đến nửa chừng lại ngừng, Martha thật sự muốn hung hăng đấm vào khuôn mặt đẹp trai của tên yêu quái này.



Tuy nhiên, sau khi nhẫn nhịn hồi lâu, cô ấy cũng chỉ hỏi: “Vậy chúng ta vẫn đào xác bà Brown lên chứ?”



“Không...” Dư Hạnh nói không cần, hắn đã thu thập đủ tin tức nên để bà Brown yên nghỉ dưới đất đi. Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ vang lên. “Các cậu muốn đào tôi lên à?” Trong chốc lát, Martha dựng tóc gáy và cô ấy gần như hét lên.



Vừa quay lại, cô ấy thấy bà Brown không biết đã mở cửa từ khi nào, nụ cười ấm áp không còn trên môi, mái tóc vàng bị nước mưa thấm ướt dính vào mặt, và quần áo thì ướt sũng, lúc này bà ta đang bước đi rất nhanh trong cơn mưa.



Ah! Còn gì có thể xấu hổ và đáng sợ hơn việc quỷ hồn của ai đó tìm đến tận cửa đúng ngay lúc mình nói muốn đào xương cốt của người ta lên? Martha lẫy trong túi ra vài lá bùa, như thể đang đối mặt với một kẻ thù lớn.



“Xem ra có người lén lút báo tin nhỉ~” Dư Hạnh không hề sợ hãi, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc.



“Vậy là cậu đã phát hiện ra rồi.” Bà Brown xé đi tấm mặt nạ hiền lành, thân thể bỗng nhiên lơ lửng trên không. "Ngắm hoa không vui sao? Tại sao lại có hứng thú với người chết đến thế?" Bà ta như được lột xác, sắc mặt u ám và dữ tợn. Những hạt mưa đi xuyên qua cơ thể bà ta như xuyên qua một vật thể bán cứng trong suốt, sau khi giảm tốc độ, nó rơi xuống đất một cách trơn tru và vỡ thành vô số mảnh.



"Ahhh!!" Martha ở bên cạnh hét lên rồi ném ra một lá bùa màu vàng, ngay lập tức lá bùa bay về phía bà Brown như thể nó có ý thức riêng trước khi bùng cháy hừng hực dưới màn mưal



Bà Brown không hề sợ bùa chú, bà ta chỉ dừng lại một lúc, vẫn lơ lửng trên không, rồi đột ngột lao thẳng về phía hai người như một bóng ma theo góc nghiêng kèm theo tiếng rít gào đáng sợi



... Giống như những bóng ma trong phim kinh dị nước ngoài, tấn công với tư thế và tốc độ khủng khiếp nhất. Muốn đối phó với quỷ hồn trong suy diễn không thể chỉ dựa vào tế phẩm và đạo cụ, hai thứ này chỉ có thể phát huy một loạt công năng như kiềm chế, lừa gạt, đi đường vòng, cứu mạng, chữa trị,... Nhưng không thể giết được qUỶ.



Ngoại trừ các loại zombie và quỷ được thiết lập để bị tiêu diệt thẳng tay, muốn giết quỷ chỉ có thể tìm phương pháp tương ứng.



Lá bùa màu vàng của Martha có thể có tác dụng nào đó trong thực tế, không chừng có thể là một công cụ sắc bén để trừ tà, nhưng trong thế giới suy diễn thì nó chỉ có thể bị hạ cấp thành đạo cụ để cầm chân quỷ.



Tuy nhiên, Dư Hạnh không hề hoảng sợ, hắn kéo Martha ra phía sau, dùng cơ thể của mình chắn cho cô ấy lại, rồi hét lên vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc-



"Yorkt"



Ngay sau đó, một vật thể từ trên trời rơi xuống và đập vào cơ thể không có hình dạng cụ thể của bà Brown.



Cửa sổ phòng làm việc trên tầng hai mở ra, York thò đầu ra ngoài nhìn vào thứ mình vừa ném xuống.



Đó là một con rối.



Mặt mũi con rối trông khá hoảng sợ, nhưng người sợ nhất lúc này có lẽ là bà Brown. Bà ta hét lên thành tiếng, không tiếp tục tiến về phía trước mà muốn lùi lại. Tuy nhiên, con rối đã đánh thăng trúng vào người bà ta, sao nó có thể để bà ta đi dễ dàng như vậy được?



Con rối vươn tay nắm lẫy vạt váy của bà Brown, lắc lắc rồi trèo lên.



Nó máy móc kêu lên: "Mẹ!" "Mẹ!"



"Mẹ!"



Dư Hạnh lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận