Trò Chơi Suy Diễn

Chương 565: Tang Lễ (4) - Bói toán (2)

Tìm một cánh cửa ngầm trong phạm vi lớn như vậy... Mà không có thêm gợi ý nào, đúng là mò kim đáy biển. Triệu Nhất Tửu liếc nhìn cô ấy, không thèm quan tâm đến câu hỏi rõ ràng là vô ích này.



Triệu Nho Nho ngượng ngùng, đây thật sự là lần đầu tiên cô ấy cùng một người họ Triệu có tính cách như vậy tham gia vào suy diễn, lắm lúc quên mất người này là một núi băng, có thể lạnh đến mức chết người. Giá mà có Dư Hạnh ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất cô ấy còn có thể thảo luận về cốt truyện với Dư Hạnh.



Vài giây sau, mắt cô ấy sáng lên: "Đúng rồi, anh nói xem có khi nào manh mối gợi ý ở chỗ Hạnh không? Đây là màn suy diễn theo đội, không thể nào chỉ có hai chúng ta tìm cửa ngầm, còn hắn lại thực hiện một nhiệm vụ hoàn toàn không liên quan chứ."



Nhắc đến Dư Hạnh, cuối cùng Triệu Nhất Tửu cũng có phản ứng: "Vậy chắc hắn đang trên đường tới đây, chúng ta có thể ra cửa chờ." "Cũng có thể tìm lại con quỷ bàn tính để hỏi thêm. Con quỷ đó lúc ẩn lúc hiện, may mà tôi biết bói toán, có thể tìm ra vị trí đại khái của nó." Triệu Nho Nho đưa tay sờ cằm, suy nghĩ rồi nói: "Hay là thế này nhé, tạm thời chúng ta không tìm cửa nữa, tôi sẽ tính vị trí của con quỷ bàn tính, rồi hai ta sẽ đi dọa nó một chút, sau đó ra cửa chính đón Hạnh nhé?"



Chưa đợi Triệu Nhất Tửu trả lời, cô ấy đã bắt đầu nhỏ giọng phân tích: "Con đường bên ngoài căn nhà này nhìn có vẻ khá dài, và rất u ám nữa, điểm tốt duy nhất là nó trống trải. Nếu Hạnh đến, chúng ta chỉ cần trèo lên tường rào là có thể nhìn thấy ngay. Tôi hiểu rồi—"



"Lý do suy diễn chia ba chúng ta thành hai nhóm ở đường phố và âm trạch này là để chúng ta có thể phối hợp với nhau. Một bên thu hút sự chú ý của người giấy, trong khi người ở phía bên kia có thể nhân lúc nó không chú ý để chuyển địa điểm."



Nói đến người giấy, Triệu Nho Nho vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ngay khi bắt đầu suy diễn, họ đã tỉnh dậy trong một âm trạch, khắp nơi đều vang lên tiếng khóc và tiếng kèn đám ma, bầu không khí tang lễ vô cùng nặng nà.



Sau khi hội ngộ, họ đi đến cổng chính của âm trạch để xem xét, phát hiện ra cánh cổng đang mở, như thể mời gọi họ tự do ra vào.



Đối diện âm trạch là một con đường, với tiền giấy và vòng hoa rải rác khắp nơi, và tiếng khóc ai oán nhất vang vọng ngay ngoài cửa.



Đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ. Những con "quỷ" mà họ gặp trên đường đầu ở bên trong âm trạch, sao lại có một con quỷ đơn độc ở bên ngoài? Chuyện gì bất thường đầu có lý do của nó, có lẽ điều bất thường này chính là manh mối.



Hai người bàn bạc một chút rồi quyết định ra ngoài xem thử trước, biết đâu lại gặp được một quỷ vật có câu chuyện gì đó mà không thể vào được âm trạch.



Nào ngờ ngay khi Triệu Nhất Tửu vừa bước ra một bước, Triệu Nho Nho còn chưa kịp theo, chỉ kịp nói một câu "Anh phải cẩn thận đấy" thì ngay lập tức, tiếng khóc lóc thảm thiết từ bên ngoài và cả trong âm trạch đầu đột ngột im bặt, rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.



Ngay khoảnh khắc rùng rợn đó, có lẽ chỉ có hai suy diễn giả đang trải nghiệm một cách trực tiếp mới có thể cảm nhận được.



Ngay giấy tiếp theo, một người giấy khổng lồ với hình dạng kỳ quái, mang theo nụ cười hì hì đầy ác ý từ một góc khuất lao về phía Triệu Nhất Tửu.



Nếu không phải Triệu Nhất Tửu tránh nhanh, có lẽ đôi tay bằng giấy có vẻ dễ gãy ngay khi bị uốn cong đó đã đâm thẳng vào ngực hắn ta, nhuộm đỏ chiếc áo dài trắng toát của hắn ta.



Khi Triệu Nho Nho nhìn thấy tình huống chiến đấu thì lập tức lùi lại vào âm trạch để không làm vướng chân hắn ta. Cô ấy tận mắt chứng kiến tốc độ nhanh như chớp của người giấy, trong khi Triệu Nhất Tửu phải rút ra tế phẩm mới miễn cưỡng thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Không phải Triệu Nhất Tửu không có sức chiến đấu mạnh, mà là tất cả các đòn tấn công vào người giấy đầu chỉ để lại những vết rách chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất, như thể có một người vô hình luôn sẵn sàng dùng công cụ để vá những vết rách trên người giấy ngay lập tức.



Cho đến khi Triệu Nhất Tửu cũng phải rút vào trong âm trạch, người giấy mới nhìn chằm chằm vào họ với khuôn mặt cười phẳng lì được vẽ bằng mực, sau đó phát ra những tiếng cười lanh lảnh không rõ giới tính trước khi lại lần vào một góc bên cạnh. Khi nó bắt đầu khóc trở lại, tiếng khóc ai oán trong âm trạch mới trở lại "bình thường".



Đến đây, Triệu Nho Nho xác nhận người giấy thực sự là một vật cản giữa con phố tang lễ và âm trạch, và bất kể là họ hay Dư Hạnh đầu phải tốn rất nhiều công sức để vượt qua.



Vì vậy, họ đành phải tiếp tục chăm chỉ tìm kiếm manh mối trong âm trạch, trong quá trình đó gặp phải con quỷ bàn tính, nghe nó nói âm trạch thông với dương trạch, và lối thoát duy nhất của không gian này được kết nối qua một cánh cửa ngầm, thế là họ bắt đầu tìm kiếm cánh cửa ngầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận