Trò Chơi Suy Diễn

Chương 536: Của hắn... Chết tiệt (2)

Dư Hạnh từng cho rằng giá trị của cuộc trao đổi này rất ít ỏi, nhưng bây giờ, xem ra nó có phần thú vị.



Một lúc sau, không cần ai thông báo nữa. Không khí trong sảnh chính đột nhiên thay đổi. Hầu hết mọi người đều đặt đũa xuống nhìn sắc mặt của những người xung quanh.



Cuộc họp trao đổi sắp bắt đầu.



Nhà họ Lạc lần này chiếm phần lớn trong bữa tiệc, nên về lý sẽ là người nhà họ Lạc lên chia sẻ trước. Vậy nên người lên sân khấu chắc chắn là Lạc Kỳ Sơn, người đang ngồi cạnh Lạc Giác.



Chàng trai trẻ này trông như một người anh trai vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết khi ngồi vào bàn. Thế nhưng khi đã lên sân khấu và bị rất nhiều cặp mắt nhìn vào, anh ấy trở nên nghiêm túc hơn và bình tính lại. Sự tự tin mạnh mẽ của một ngôi sao suy diễn giả lại đến với anh ấy.



"Cảm ơn mọi ngưởi đã ủng hộ, tôi là Lạc Kỳ Sơn." Đầu tiên, Lạc Kỳ Sơn thể hiện một phép chào hỏi theo nho giáo, chiếc áo đạo bào màu lam khiến động tác của anh ấy không bị đột ngột.



Ngay khi anh ấy bắt đầu nói, từ nhịp điệu có thể biết rằng anh ấy có thể đã “giải thích” cho chuyện này rất nhiều. Chỉ sợ rằng có rất nhiều cuộc họp ở viện nghiên cứu.



Dư Hạnh dùng đầu ngón tay gõ liên tục lên bàn mà không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Tay kia hắn dùng để đỡ cằm và nghiêng người về phía Triệu Nhất Tửu.



Triệu Nhất Tửu nhìn bộ dạng thản nhiên của hắn, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Giả vờ không nghiêm túc, hắn rốt cuộc là muốn che giấu bản thân hay là không quan tâm người khác nhận ra sự bất thường của mình sao? Câu hỏi này thường xuyên xuất hiện trong đầu Triệu Nhất Tửu nhưng hắn ta chưa bao giờ tìm ra câu trả lời.



Có một màn hình lớn phía sau bục nơi Lạc Kỳ Sơn đang đứng. Điều đang được anh ấy trình bày lúc này là những thay đổi trong Phong Thủy. Đi theo lời giải thích của anh ấy, màn hình lớn liên tục thay đổi nhiều bản đồ phức tạp, còn có những kiến thức về Phong Thủy.



Dư Hạnh đối với những chủ đề này không có hứng thú, nhưng khi đối phương nhắc tới một ít địa danh có chút quen thuộc, hắn sẽ hiện lên một chút hoài niệm.



Hắn từng là “người lang thang” và đã có nhiều kỷ niệm thú vị ở nhiều nơi... Nhìn thấy Dư Hạnh không tập trung, hai mắt Triệu Mưu sáng lên. Anh ta cảm thấy những kiến thức thực tế này có lẽ chưa đủ để hấp dẫn hắn.



Hắn không nghe, nhưng nhiều người khác thì có. Ngoại trừ một số người có trí nhớ mãnh liệt và những người thực sự không quan tâm, mọi người trong sảnh chính về cơ bản đều nghiêm túc ghi âm lại những tri thức này để có thể hiểu nó, nói không chừng có thể sẽ có ích cho việc suy diễn các bối cảnh cổ xưa.



Sau khi nói xong phần lý thuyết muốn nói, Lạc Kỳ Sơn dừng lại, hẳắng giọng: “Sau đây người này sẽ chia sẻ, Lạc Giác.”



Hắn vừa dứt lời, Lạc Giác, người trông giống như một tiểu loli với hai bím tóc đuôi ngựa, vui vẻ đứng dậy và rút ra một thứ gì đó từ sau ghế ngồi. Dư Hạnh đi theo nhìn xem, mới nhận ra đứa nhỏ này thích mang theo một cái túi đặc biệt to, dù là bên trong hay bên ngoài suy diễn. Lúc này, một chiếc túi leo núi căng phồng bị một cánh tay nhỏ lôi ra, sau đó nhẹ nhàng được kéo ra “bịch” một cái trúng vào trên bả vai.



Tiểu loli mang theo một chiếc túi không cân đối với dáng người, bước lên sân khấu rất nhanh và đứng cạnh Lạc Kỳ Sơn.



"Anh trai!" Cô ấy hét lên gay gắt khiến Lạc Kỳ Sơn mỉm cười, cũng khiến những người khác trong gia tộc ngồi bên dưới cũng bàn tán xôn xao.



"Cô bé này là ai? Tôi chưa từng gặp cô ấy bao giờ. Đây là lân đầu tiên cô ấy đến đây à?"



"Cô ấy tên là Lạc Giác? Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy trong buổi livestream suy diễn. Có lẽ cô ấy mới được thăng cấp."



"Cô ấy có phải là người trưởng thành không?"



Tiểu loli nghe có vẻ không vui, giống như cách cô ấy đáp lại Dư Hạnh và Ninh Phong. Cô ấy há to miệng, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ lớn tiếng tuyên bố rằng cô ấy đã trưởng thành, chỉ là có hơi nhỏ con mà thôi!



Lạc Kỳ Sơn liền chắp tay với mọi người trước khi Lạc Giác nổi giận, có lẽ là do thói quen cá nhân nên lời nói của anh ấy có chút không bình thường: “Đây là em gái của tôi, vừa mới được thăng cấp nhưng đã là người lớn rồi. Nếu các vị tiếp tục bàn luận thì khi quay về cô ấy sẽ không vui.”



Giọng điệu của anh ấy có vẻ khách sáo, nhưng thực ra lại có chút lạnh lùng, khiến người ta rõ ràng cảm thấy anh ấy đang bảo vệ cô em gái này. Những người đang bàn luận đều tự giác im lặng. Chỉ có người phụ nữ của nhà họ Hứa đang đứng ở bên kia, sắc mặt nhợt nhạt đang nhìn anh ấy với vẻ khinh thường.



Lạc Kỳ Sơn không nhận thấy mình đang bị cười nhạo, cúi xuống mở chiếc ba lô mà Lạc Giác mang lên, đột nhiên Dư Hạnh nhướng mày và cảm thấy một luồng khí kỳ lạ phát ra từ đó.



Nó tương tự như hơi thở của quỷ vật trong tế phẩm. Mặc dù sức mạnh của năng lực nguyền rủa trong cơ thể hắn đã bị hệ thống triệt tiêu, nhưng một phần giác quan nhạy bén này vẫn còn. Chẳng hạn như bây giờ, dù cách một đám đông nhưng hắn có thể cảm nhận được thứ bên trong chiếc túi. Lông tóc khắp người hắn đều dựng đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận