Trò Chơi Suy Diễn

Chương 8: Thỏ năm tốt

**Chương 8: Năm Thỏ tốt lành**
Phân công nhiệm vụ xong, Ngu Hạnh dùng tốc độ cực nhanh quét sạch căn phòng mình đang ở một lần.
Đúng như dự đoán của hắn, hắn quả nhiên phát hiện dấu vết do "người ở trọ trước đó" để lại ở một vài nơi xó xỉnh.
Ví dụ như dưới gầm giường, hắn sờ thấy một tờ giấy đầy tro bụi, trên đó viết "Mau trốn"; lại ví dụ như dưới mặt bàn gỗ trong phòng, có một câu khắc bằng dao —— Chớ tin nàng.
Kỹ năng lục soát của Ngu Hạnh đã đạt mức tối đa, việc liếc mắt một cái là tìm ra nơi dễ giấu thông tin nhất đã là bản năng.
Hắn dùng ngón tay miết một đường dưới mặt bàn gỗ, liền chạm phải vết tích gồ ghề, sau đó ngồi xuống nhìn thấy dòng chữ.
"Chớ tin nàng..." Ngu Hạnh ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng lại trên vết dao khắc không biết đã có từ lúc nào, chữ khắc bằng dao này tuy nguệch ngoạc, nhưng mỗi nét đều rất thẳng, đủ để nhìn ra người khắc đã dùng sức như thế nào.
Có lẽ đây là dấu vết được lưu lại trong tình huống cực độ hoảng sợ.
Trong toàn bộ căn phòng hoang này, người có thể được gọi bằng "Nàng" hẳn chỉ có cô nương trẻ tuổi chưa gặp mặt kia.
Xác nhận điểm này, Ngu Hạnh lại mở tủ ra, phát hiện một cái tay nải trong góc.
Tay nải được buộc lại bằng một tấm vải bố hoàn chỉnh, chính là loại mà người thời xưa hay vác trên vai. Xem ra, đây có lẽ là hành lý bị ai đó bỏ sót lại, không mang đi.
Trên tay nải đã phủ một lớp bụi dày, không biết bao lâu không ai động tới. Ngu Hạnh mở nó ra, bên trong là mấy bộ quần áo đã giặt đến phai màu, một cái túi tiền và một quyển sách.
Túi tiền nặng trĩu, nhưng tiền bạc bên trong lại không nhiều, toàn là tiền đồng, lắc một cái còn kêu loảng xoảng.
"" Ngu Hạnh yên lặng cất túi tiền vào túi của mình.
Biết đâu, biết đâu lại có ích.
Cất kỹ tiền đồng của người trước, hắn lại lật mở quyển sách kia.
Vừa nhìn, Ngu Hạnh không khỏi có chút hứng thú, dựa vào tủ bắt đầu chậm rãi lật giở.
Đúng như dự đoán, đây là một cuốn "Nhật ký" —— phiên bản cổ đại.
Nét chữ viết bằng bút lông đã sớm khô mực, kiểu chữ ngược lại rất thanh tú, khiến Ngu Hạnh hình dung ra hình ảnh một thư sinh nghèo khó.
Điểm thú vị nằm ở chỗ, cuốn "Nhật ký" này kế thừa hoàn hảo cái mô-típ nhật ký phải có trong game kinh dị, được viết dưới góc nhìn của một phóng viên chiến trường đang kẹt sâu trong vùng nguy hiểm, ghi lại ba ngày ba đêm của chủ nhân nhật ký tại căn phòng hoang.
Ghi chép viết dọc không có dấu chấm câu, Ngu Hạnh đọc hơi chậm.
Tổng kết lại thì là, thư sinh và một vị Lý cô nương trên trấn lưỡng tình tương duyệt, trưởng bối trong nhà cũng quen biết nhau nên đã sớm đính hôn. Vốn dĩ nên tìm ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ, thì Lý cô nương đột nhiên cùng người khác bỏ trốn, để lại thư sinh đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Thư sinh nhận được thư từ biệt do cô nương để lại, bởi vì cô nương không biết chữ, cho nên là người khác viết giùm.
Thư sinh không tin những lời chia xa trong thư, thế là đi khắp nơi tìm người, cuối cùng nghe nói cô nương đã đi đến căn phòng hoang trong truyền thuyết...
Cơ duyên xảo hợp cộng thêm sự kiên trì tìm kiếm, thư sinh cuối cùng cũng vào được căn phòng hoang. Hắn không có ý định ở đây mãi mãi, chỉ là ở nhờ.
Ở đây, hắn thật sự đã nhìn thấy vị cô nương mình thích kia, và cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông bỏ trốn cùng ở bên cạnh cô nương.
Cô nương nói, nàng bị cha mẹ thư sinh ép đi, bởi vì người cha làm quan của thư sinh quen biết một vị quan lớn hơn, muốn cầu hôn thiên kim nhà quan cho thư sinh, nhưng lại không dám nói thẳng với thư sinh, sợ thư sinh sa vào tình yêu mà từ chối tiền đồ.
Thư sinh khẩn cầu cô nương cùng hắn về nhà, cô nương lại khóc nói, nàng đã ở lại căn phòng hoang, không thể rời đi được nữa, chỉ cầu thư sinh ở đây cùng nàng ba ngày, xem như tạm thời kết thúc duyên phận.
Thế là, thư sinh đã ở lại ba ngày.
Ngày đầu tiên, hắn làm quen với người tráng hán ở cùng cô nương, một thanh niên họ Tống và một đứa trẻ không tên. Thanh niên kia là y sư, nhưng bản thân lại ốm đau bệnh tật, nhìn qua thì thấy không thân quen với cô nương, thư sinh rất tin tưởng cô nương.
Đêm đó, thư sinh nghe thấy trong sân có tiếng cười nói của đàn ông và phụ nữ lúc ẩn lúc hiện, hắn đẩy cửa đi ra, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Ngày thứ hai, thư sinh phát hiện cuốn sách thuốc trong tay thanh niên họ Tống đã đổi thành sách thơ từ, hai người còn cùng nhau bàn luận một phen. Thư sinh cảm thấy như gặp được tri kỷ, nỗi u sầu vơi đi một chút, nhưng nỗi lo lắng đêm qua vẫn còn đó. Hắn đi tìm cô nương trong lòng mình, thấy cô nương đang thêu thùa trong phòng.
Trong phòng trưng bày khắp nơi những tác phẩm thêu đã hoàn thành, đều tinh xảo xinh đẹp, nếu mang đi bán không chừng sẽ được các vị thiên kim tiểu thư yêu thích. Điều kỳ lạ duy nhất là, mỗi một bức thêu đều là màu đỏ.
Thư sinh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Tối ngày thứ hai, hắn nằm trên giường, chợt nhớ ra Lý cô nương vốn không biết nữ công, vì Lý cô nương từ nhỏ đã ghét nữ công, càng thích âm luật hơn, cha nàng mới cho nàng học đàn.
Kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thư sinh rời giường thắp đèn, quyết định viết xuống nguyên nhân kết quả và những nghi hoặc trong chuyến đi này, thế nên mới có cuốn sách này bị bỏ lại.
Ngày thứ ba, thư sinh mệt mỏi, dậy rất muộn, suýt nữa thì không kịp bữa trưa xuất hiện trong sân. Gã tráng hán cáu kỉnh mắng hắn chậm chạp, thúc giục hắn ăn nhanh lên. Sau khi ăn xong, thư sinh lại gặp thanh niên họ Tống đang đọc sách.
Thư sinh không hiểu sao trong lòng lại thót một cái, hắn tìm cơ hội lẻn vào phòng thanh niên họ Tống, phát hiện trong phòng người này không có một quyển sách thuốc nào cả. Trên giá sách trưng bày toàn là những cuốn sách thi cử mà thư sinh từng đọc qua, dường như thanh niên họ Tống không phải làm y sư, mà đổi nghề làm thư sinh vậy.
Trước khi trời tối, Lý cô nương đưa cho thư sinh một bức thêu, xấu hổ pha chút e sợ đưa ra ý muốn rằng đây là đêm cuối cùng nàng và thư sinh ở bên nhau, nàng muốn ở lại phòng của thư sinh.
Nếu là trước kia, thư sinh chắc chắn sẽ cảm động đáp ứng, cùng Lý cô nương chung phó Vu sơn mây mưa. Nhưng hắn vừa nghĩ tới bức thêu màu *trắng* mà Lý cô nương đưa cho mình, bỗng nhiên hoảng sợ.
Hắn từ chối. Trong đêm, hắn tiếp tục viết "Nhật ký".
Kết quả, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhật ký của thư sinh viết đến "Ngoài phòng có người gõ cửa, ta muốn ra xem" thì kết thúc.
Kết thúc có chút đột ngột, Ngu Hạnh không khỏi nhớ tới vết khắc dưới bàn bên cạnh.
Lượng thông tin trong nhật ký rất lớn. Theo nhật ký viết, thanh niên ở trong phòng hoang là y sư, nhưng đứa bé dẫn bọn họ vào lại nói, "Tống ca ca" là thư sinh.
Mặt khác, việc Lý cô nương biết thêu thùa thì ngược lại có thể khớp với tình hình, nhưng đứa bé lại gọi cô nương kia là "Vân tỷ tỷ", họ Vân chứ không phải họ Lý.
Ngu Hạnh khẽ cười một tiếng, câu chuyện ở đây, chỉ sợ rất thú vị.
Hắn mở cửa phòng đi vào sân, trông thấy đứa bé kia đã từ phòng Linh Nhân đi ra, đang ngồi gấp giấy chơi trong sân.
Bên cạnh tiểu hài còn để một cái giỏ hái hoa, bên trong đủ loại hoa dại đủ màu sắc. Ngu Hạnh thuận thế đi tới ngồi xuống bên cạnh tiểu hài, tò mò hỏi: "Ngươi đang gấp cái gì?"
"Gấp con thỏ nhỏ!" Tiểu hài hoạt bát, cười hì hì, giơ con thỏ giấy giống y như thật trong tay ra cho Ngu Hạnh xem, "Đẹp không?"
"Rất đáng yêu." Ngu Hạnh chống cằm, lộ ra nụ cười đầy thân thiện.
"Tặng cho ngươi!" Tiểu hài đột nhiên đặt con thỏ giấy vào tay Ngu Hạnh.
"Cho ta?" Ngu Hạnh dừng lại một chút, hắn có hơi nghi ngờ việc nhận giấy gấp của tiểu hài sẽ kích hoạt cạm bẫy tử vong nào đó —— mặc dù hiện tại xem ra, căn phòng hắn chọn rất có thể tương ứng với "Vân cô nương".
"Vừa rồi ca ca hát hí khúc nói với ta, thế giới bên ngoài vừa qua giao thừa, là năm Thỏ!" Tiểu hài nói, "Ta đã lâu không được ăn đường họa rồi, trước kia cha mẹ mỗi khi đến giao thừa đều dẫn ta đi chợ phiên, náo nhiệt lắm... Nhưng từ sau khi vào đây thì không thấy nữa."
Tiểu hài vừa nói vừa bắt đầu gấp giấy, lẩm bẩm: "Ta gấp giấy là giỏi nhất, ca ca hát hí khúc nói, ngươi từng thích náo nhiệt, hy vọng ta gấp một cái tặng ngươi, để ngươi khỏi buồn."
Ngu Hạnh: "..."
Hắn cúi đầu nhìn con thỏ giấy trong tay, ánh mắt nhàn nhạt.
Thấy tiểu hài gấp giấy rất chuyên chú, Ngu Hạnh lặng lẽ đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Linh Nhân, vừa vặn Linh Nhân cũng mở cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu, trên mặt mang theo nụ cười.
Ngu Hạnh ném con thỏ giấy vào ngực Linh Nhân, cười như không cười: "Lão sư thân yêu, thứ này cùng với lời chúc phúc của ta xin tặng hết cho ngươi."
Linh Nhân vô tội bắt lấy: "Không thích à?"
Ngu Hạnh nhếch miệng, ánh mắt trêu tức lại đầy phòng bị, dùng âm thanh chỉ hai người họ có thể nghe thấy nói: "Biết đâu ngươi muốn hại ta."
Coi như con thỏ này không có vấn đề gì, hắn cũng sẽ không nhận.
Chỉ là sau khi ném con thỏ cho Linh Nhân, Ngu Hạnh cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy tiểu hài vừa rồi còn đang hết sức chuyên chú gấp giấy đã dừng tay, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng đang yếu ớt nhìn hắn chằm chằm, trong đó dường như tràn ngập ác ý.
"Đại ca ca sao lại ném con thỏ ta tặng ngươi đi rồi?"
"Đại ca ca là không thích giấy ta gấp, hay là không thích ta nha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận